Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Lưu Y, hai bầu ng ực đầy đặn cùng thân hình quyến rũ, nõn nà hiện ra.
“Sói con, em thật đẹp…” Tiếng nói th ô tục, cùng bàn tay nhẹ nhàng m ơn trớn ngực cô, đôi mắt Quách Tử Tôn lại càng trở nên u tối, thâm sâu.
Cô liều mạng dùng hai chân đá hắn, lại bị Quách Tử kẹp chặt, ngay khi nhìn đến ánh mắt như thú đói kia liền kinh hãi mà hét lớn:
“Quách Tử Tôn! Chẳng phải anh hứa sẽ không làm chuyện đó khi chưa được sự đồng ý của tôi sao?”
“Là em không cho tôi cảm giác an toàn.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng vô cùng.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, ánh mắt lại tuyệt nhiên lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Cô nghe nhầm ư? Quách Tử Tôn mà cũng cần cảm giác đó?
“Nhưng… tôi… tôi… không muốn!”
“Yên tâm! Tôi sẽ làm cho em phải muốn!” Đôi mắt Quách Tử Tôn gần như trở nên độc đoán.
Ngay lập tức bàn tay nắm lấy bầu ng ực căng tròn của cô mà nhào nặn, vân vê.
“Tử Tôn… con chip…” Gương mặt cô mê muội, ánh mắt đục mờ, hơi thở hổn hển, cô vớt lại chút lý trí trước khi bị nhấn chìm mà nói.
Cô ngây thơ cho rằng, từ đầu tới cuối Quách Tử Tôn vì muốn biết được tung tích của con chip mà dụ hoặc cô, cho nên nếu hắn biết được chân tướng thì có thể buông tha cho cô, nhưng nào ngờ hắn lại mạnh mẽ gạt đi, xem đó chỉ như một chuyện cỏn con.
“Em không cần phải nói! Tôi sẽ tự điều tra!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô siết lại, thân mình bị người đàn ông dày vò, khuôn ngực trắng mềm đầy đặn phập phồng như thủy triều hướng tới hắn.
Ngay lúc đôi môi ấm nóng của Quách Tử Tôn ngậm chặt lấy đầu nụ hoa, thì cơ thể cô lập tức co lại, sự k1ch thích hoà cùng âm thanh bi thương vang lên:
“Xin anh… dừng lại đi! Phi Điểu đã chết… người còn chưa tìm thấy…”
Nhìn thấy gương mặt run rẩy của Lưu Y, đáy mắt Quách Tử Tôn thoáng qua một cơn đau thật sâu, lại lạnh như băng tuyết ngàn năm.
Cuối cùng giận dữ nói: “Cậu ta còn sống! Không phải tôi đã nói sẽ đưa người về cho em sao? Em lắm lý do từ chối tôi thật đấy!”
“Anh nói thật chứ?” Cô kinh ngạc mở to mắt, toan định ngóc đầu dậy thì bị Quách Tử Tôn phủ lên đôi môi trực tiếp đ è xuống.
Đoạn m*t mạnh một cái rồi mới chịu rời ra.
“Em là một con Sói nhỏ bất tuân, ngang ngạnh, câu trước vừa nói em không được khiến tôi tức giận, câu sau đã chọc tôi nổi điên.
Cho em lời cảnh cáo cuối cùng, kể từ giờ phút này còn nhớ đến cái tên đó nữa, tôi sẽ cho hắn ta hồn lìa khỏi xác ngay lập tức!”
Bất kể là gì cô cũng chưa từng tin Quách Tử Tôn, nhưng riêng chuyện này cô đặc biệt tin hắn, và càng muốn được tin hắn.
Lưu Y ngây người, li3m li3m cánh môi sưng đỏ, đầu gật gật như một con búp bê.
Động tác dụ tình này khiến d*c vọng của Quách Tử Tôn lần nữa tràn đầy, thật sự làm hắn muốn cắn nuốt cô.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, lập tức cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm sớm đã dựng đứng lên, cuồng bạo mà gặm nhấm đôi bầu ng ực non mềm, tròn đầy, mỗi nơi chạm tới đều để lại dấu vết kịch liệt.
Thân mình Lưu Y như một nàng tiên thoát tục, ga giường màu tối càng tôn thêm [email protected] thể trắng nõn của cô, k1ch thích mọi giác quan của Quách Tử Tôn.
Giống như một sự trừng phạt, bàn tay to của hắn càng thêm mạnh bạo, không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại, trẻ trung của cô.
Cho tới khi chạm đến bên dưới, không một động tác báo trước, hắn thô bạo