“Là con sao? Cô bé giữa trời mưa!”
“Là…là phu nhân?” Đổi lại, vẻ mặt của Lưu Y cũng không kém phần bất ngờ.
Nhớ lại khi đó, cô cũng nghe người tài xế gọi bà bằng cái tên “Diệp phu nhân” nhưng lại không nghĩ đến, hai người vậy mà là một.
Diệp phu nhân vội vàng bước tới ôm chầm lấy Lưu Y, ánh mắt tràn ngập sự mừng rỡ.
“Sau đó con thế nào? Không thấy con liên lạc lại ta thực sự rất lo cho con, chỉ sợ khi đó con nghĩ không thông dại dột tìm đến cái chết.
Cho nên ngày hôm sau ta đã cho người kiểm tra tất cả những bệnh viện lớn nhỏ, đến đồn cảnh sát cũng hỏi qua, thật may mắn là con vẫn bình an thế này!” Vừa nói Diệp phu nhân vừa dùng hai tay kiểm tra trên khắp thân thể cô.
Khoé miệng Dư Uyển giật nhẹ, đáy mắt tỏ rõ sự giận dữ không đành lòng.
Lúc người đàn bà này nhận cô, thái độ cũng không vui mừng đến vậy.
“Phu nhân cháu không sao! Lần đó cảm ơn người rất nhiều, cháu vốn định sẽ trả áo lại cho người nhưng thật không may đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên vẫn chưa có cơ hội…”
“Không sao! Không sao! Gặp lại cháu thế này là ta an tâm rồi!”
“MẸ!” Tiếng Dư Uyển bất ngờ cắt ngang.
“Mẹ biết cô ta sao?”
Còn chưa để Diệp phu nhân trả lời, Dư Uyển liền vội vàng gạt đi:
“Mà thôi! Chuyện của hai người để sau hãy nói.
Bây giờ chúng ta mau đi thôi! Con cần phải quay trở về biệt thự sớm, nếu không Thống lĩnh đến đó mà không thấy con ngài ấy sẽ rất lo lắng.”
“Ừ ta biết rồi!” Diệp phu nhân liếc mắt về phía Dư Uyển một cái, khẽ gật đầu, rồi ngay sau đó nắm lấy tay Lưu Y, ánh mắt dịu dàng ngập một tầng nước mỏng, quyến luyến nói:
“Con tên là Lưu Y phải không? Bây giờ ta phải đi rồi! Con nhớ gọi điện cho ta nhé!”
Trong lòng Lưu Y tràn lên một cảm giác da diết, lại quá đỗi thân quen, dường như gương mặt này từ lúc nào đã nằm sâu trong kí ức của cô vậy.
“Vâng… phu nhân…”
Lưu Y nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng thực có chút tủi hờn.
Nếu như cô còn mẹ, chắc hẳn bà cũng sẽ lo lắng cho cô như vậy…
......................
Trong ngôi biệt xa hoa, ánh đèn thủy tinh trong suốt từ trên cao tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, đẹp đẽ, phủ lên bóng dáng cao lớn đang điềm tĩnh ngồi trên sô pha bằng da cao cấp.
Dư Uyển từ phòng tắm đi ra, sau đó liền chạy tới ngồi cạnh Quách Tử Tôn.
Mái tóc xoăn mềm mại bung xoã hơi che đi đôi gò má như ngọc.
Cả thân hình chỉ được che đậy bằng chiếc khăn tắm, càng làm lộ rõ làn da trắng cùng bộ ng/ực đẫy đà, căng tròn.
Quách Tử Tôn ngồi lặng im trên ghế, tây trang màu tối chỉnh tề, cả người toát lên khí chất lạnh lẽo, khiến người trông thấy không rét mà run.
“Thống lĩnh, em đã đợi ngài rất lâu, cứ tưởng hôm nay ngài sẽ không tới…”
Giọng nói mềm mại vang lên, mang theo một chút tủi hờn, gương mặt thanh thuần mà dụ hoặc, động tác nhìn lơ đãng khiến đàn ông không thể kháng cự được.
Đáy mắt Quách Tử Tôn lóe lên một tia lãnh huyết, từ từ nghiêng đầu nhìn vào Dư Uyển…
“Cô, hôm nay đã đến gặp Lưu Y?”
Dư Uyển nghe vậy mới kinh hãi đứng bật dậy, trong nháy mắt gương mặt lập tức biến sắc:
“Em… em chỉ đến chào hỏi cô ấy, tuyệt đối không có ý gì…”
“Chẳng phải tôi đã nói, nếu không có lệnh của tôi, cô nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ hay sao?” Giọng nói trầm thấp như ngâm trong băng