Toàn thân thể Dư Uyển không ngừng run rẩy, lại nhìn thấy vẻ lạnh băng bên khóe môi Quách Tử Tôn thì sợ tới mức thân mình lùi về sau, hai má vốn mị hoặc giờ đã tràn ngập vẻ hoảng sợ:
“Xin tha cho tôi… tha cho tôi!”
Quách Tử Tôn chậm rãi bước tới, thân ảnh cao lớn như hung thần.
“Tha sao? Ngay từ lúc được bọn họ phái đến chỗ của tôi, cô phải nên chuẩn bị cho tình huống này rồi chứ?”
“Không thể nào! Sao anh có thể phát hiện ra?" Dư Uyển kinh hãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng, khuôn mặt kiều mị sớm đã bị che phủ bởi nỗi sợ hãi.
Quách Tử Tôn cười nhạt:
“Cô tưởng tôi sống đến ngày hôm nay là nhờ vào may mắn? Những tên sát thủ như cô sớm đã bị tôi bóp ch/ết từ lâu rồi, chẳng qua cô còn chút tác dụng nên tôi mới ưu ái giữ lại mà thôi.”
Nói đến đây, đáy mắt hắn như mũi nhọn xuyên thủng tim gan, từng câu chữ lại như sóng lớn đánh úp, khiến người ta không khỏi bàng hoàng:
“Nhưng phải công nhận là các người đánh hơi rất nhanh, vừa biết tin con gái Diệp gia còn sống liền cho người giả danh cô ấy.
Như thế vừa có thể tiếp cận để ám sát tôi, vừa có thể điều tra được tung tích số vàng đã mất.
Đúng là Nhất tiễn song điêu.”
Trên vầng trán của Dư Uyển từ lúc nào đã thấm ướt đẫm mồ hôi, cho đến giờ quai hàm bị Quách Tử Tôn siết chặt vẫn đau không gì tả nổi.
Cô giống như cá mắc cạn, vùng vẫy đến phút cuối.
“Ngay từ đầu anh đã biết tôi là đồ giả, mà vẫn để Diệp phu nhân nhận tôi? Chẳng phải anh cũng đang lừa bà ta đó sao?” Cô khó khăn nói từng câu, mang theo hàm ý mỉa mai không nhỏ.
Nào ngờ, Quách Tử Tôn dễ dàng bẻ gãy chút tự đắc cuối cùng của cô.
“Yên tâm! Tôi đã sớm cho Diệp phu nhân biết thân phận của cô rồi.
Bằng không với con mắt tinh tường của bà ấy cô dễ gì thông qua?”
Đồng tử Dư Uyển mở lớn, dường như đã hiểu ra vấn đề.
“Nói như vậy, việc anh cho em trai mình đến gặp tôi, cũng chỉ là một cái bẫy, để tôi tin tưởng rằng các người đã bị lừa vào tròng?” Cô ta cười một tiếng bất lực, quả thực bản thân đã đánh giá thấp người đàn ông ma quỷ này rồi.
Nhắc đến Thiên Thành Quách Tử Tôn thừa rõ, nó cũng đã biết Dư Uyển này chỉ là đồ giả.
Ngày hôm đó nó tới đây, kể cho cô ta nghe vài câu chuyện cũ là muốn cùng cô ta chơi đùa với hắn mà thôi.
Dư Uyển nắm chặt bàn tay run rẩy đang đặt dưới sàn nhà lạnh lẽo, tuyệt vọng cất lời:
“Anh sẽ giết tôi sao?”
“Cô không cần nóng lòng như vậy, tôi cũng chưa nói gì.” Ngữ khí của Quách Tử Tôn vẫn trầm thấp, lạnh lùng.
Sau đó hắn bước tới ngồi trên sô pha, chân vắt chéo, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
“Cô tên gì?”
Cô ta nuốt xuống một ngụm khí, trên gương mặt còn hằn rõ dấu vết đáng sợ của Quách Tử Tôn ban cho, chầm chậm trả lời:
“Hoạ Tuyết.”
“Được rồi Hoạ Tuyết, tôi sẽ cho cô 2 sự lựa chọn.” Nói đến đây Quách Tử Tôn rút từ thắt lưng ra một khẩu súng, thong thả kiểm tra băng đạn, rồi ném nó xuống bàn.
“Tự ch/ết hoặc là được tôi giết ch/ết!”
Đồng tử Hoạ Tuyết mở to kinh ngạc, thân thể như sét đánh phải liền cứng lại.
Thông thường lựa chọn sẽ là sống hoặc ch/ết, phản bội hoặc là trung thành.
Như thế kia cũng được gọi là lựa chọn sao?
Cái tên ma