“Là bạn bình thường!” Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn.
“Tôi không thấy bình thường! Thái độ của em không giống như khi em nói về Phi Điểu, em sợ tôi biết mối quan hệ của hai người sẽ hại hắn ta sao?” Quách Tử Tôn mỗi lúc một đẩy người lên, khiến tấm lưng nhỏ bé của Lưu Y lại càng cong dần về sau.
“Không phải!” Cô bất lực lắc đầu, thầm nghĩ sao Quách Tử Tôn lại có thể suy diễn được đến bước đường này.
“Vậy là em có thích hắn ta? Thích hắn ở điểm nào?” Chân mày hắn nhướng lên mang theo sự đố kỵ to lớn.
“QUÁCH TỬ TÔN!!” Cô tức giận hét lớn, hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn.
Sau đó tìm lại tư thế ngồi, nghiêm túc nói:
“Được rồi! Chuyện này trước sau gì em cũng phải nói với anh.
Chi bằng bây giờ nói luôn vậy!”
Lập tức khoé miệng Quách Tử Tôn cong lên.
“Tử Tôn, Bắc Thần là người đã dẫn dắt em lúc em ở tổ chức huấn luyện sát thủ, về sau tổ chức này không hoạt động nữa, người đứng đầu bọn em cũng ẩn danh.
Em sau đó làm công việc như anh thấy, gần ba năm nay em không gặp lại Bắc Thần, lúc gặp lại là lần anh đưa em về Quách gia.
Bắc Thần chính là người đã chào hỏi anh khi đó.”
Những tưởng nghe xong Quách Tử Tôn sẽ suy nghĩ theo chiều hướng khác, nào ngờ vẻ mặt lại càng khó chịu hơn, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén:
“Nói như vậy hai người vẫn mập mờ qua lại từ lúc đó?”
Nhanh như cắt Lưu Y đem bàn tay của Quách Tử Tôn bẻ ngược ra sau, thân mình mảnh mai quỳ trên giường, lớn tiếng chửi:
“Mập mờ cái đầu anh, em chỉ xem Bắc Thần là anh trai, vả lại khi đó anh còn chưa thích em, bây giờ khó chịu cái gì!”
Quách Tử Tôn cũng không để yên, lập tức xoay người, tay còn lại túm lấy chân cô kéo một cái, khiến Lưu Y mất thăng bằng ngã về sau.
Chớp lấy thời cơ hắn quỳ trên người cô, đem thân thể mềm mại của cô khoá chặt bằng hai bắp đùi rắn chắc của hắn.
Ngang ngược tuyên bố: “Kể cả lúc đó tôi chưa thích em, thì em cũng không được phép thích hắn!”
“Mẹ kiếp! Anh thực sự có bệnh hả? Có khả năng xoay chuyển càn khôn như vậy, sao không quay ngược thời gian đi!” Cô thở dốc, gương mặt đỏ bừng bừng, lời đầy ý trêu chọc.
“Em không cần phải nói! Nếu được quay trở lại, tôi nhất định sẽ yêu em sớm hơn, chắc chắn sẽ không để em phải chịu nhiều đau đớn như vậy!”
Trong một khoảng khắc, cô nhìn thấy được sự nghiêm cẩn ở đôi mắt đó, đôi mắt đẹp như huyết ngọc mang theo u sầu khiến người ta đau lòng.
Cô lặng lẽ nhìn hắn, ánh trăng bên ngoài hắt vào cùng với ánh đèn ngủ càng làm lộ rõ gương mặt anh tuấn, đẹp đến chấn động tâm trí…
Rất, rất lâu mới lên tiếng…
“Không đâu Tử Tôn! Nếu được quay trở lại, anh cũng sẽ đối xử với em như thế mà thôi… sẽ không có bất kỳ cô gái nào bước được vào trái tim của anh mà không phải chịu đựng thương tổn… nếu dễ dàng như vậy, anh đã chẳng phải là Quách Tử Tôn.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt bất chợt chứa một tầng hơi nước mỏng.
Giờ khắc này, nước mắt đó chậm rãi chảy xuống giống như thuỷ tinh tan vỡ, khiến tâm can hắn như bị bóp nghẹt…
Hắn chầm chậm cúi đầu, sau đó dịu nhẹ hôn từng giọt nước mắt mặn chát trên gò má nóng hổi của cô, thở dài một tiếng đau lòng...
“Lưu Y xin lỗi em! Ngàn vạn lần xin lỗi em, cũng ngàn vạn lần cảm ơn em đã kiên trì đến phút cuối, nếu không thì cả đời này anh đã phải sống trong ân hận vì để lỡ mất em…thực sự cảm ơn em rất nhiều….”
Bàn tay to lớn