Lưu Y hoàn toàn tỉnh giấc, sự nóng bỏng từ vòm ngực rắn chắc, mạnh mẽ cho đến hơi thở ấm áp quen thuộc hết thảy đều cho cô cảm giác vô cùng an toàn, phút chốc phá tan đi những dư âm đáng sợ trong giấc mơ.
“Em lại gặp ác mộng sao? Hay ngày mai tôi đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý?” Quách Tử Tôn vẫn ôm chặt lấy cô, để quai hàm của mình đặt trên đỉnh đầu cô, dịu dàng hỏi.
“Không sao! Qua ngày mai sẽ không còn nữa.” Cô khẽ lắc đầu, âm thanh nhỏ bé xuyên vào nội tâm hắn.
Bất ngờ Quách Tử Tôn cúi xuống nhìn cô, lo lắng hỏi: “Lưu Y, có phải em đã gặp chuyện gì đó rất đáng sợ vào đêm trăng rằm, cho nên mới khiến em vào ngày này mà gặp ác mộng như vậy?”
“Anh…nhận ra rồi sao?” Cô lặng lẽ nhìn hắn, sâu thẳm trong đôi mắt nâu như ẩn chứa một nỗi buồn vô tận, khiến bất kỳ ai cũng không thể chạm tới.
Quách Tử Tôn không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Rất lâu sau cô mới lên tiếng…
“Em không biết nữa, hình như ngày nhỏ em đã chứng kiến cảnh ai đó giết người, trong đêm chỉ có chém giết và chạy trốn, mùi máu tanh khắp nơi, em không tài nào thoát ra được…”
Lời nói mang theo nỗi sợ cùng sự bất lực làm cho thân thể mềm mại của cô bất giác run lên.
“Được rồi Sói con, tất cả đều đã qua, từ giờ có tôi bên cạnh em.
Nếu gặp ác mộng thì tôi chính là thần hộ mệnh của em, nếu gặp ác nhân thì tôi chính là đao phủ của em.
Bảo vệ em cả đời này, có được không?” Bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn áp lên gò má mềm mại của cô, giống như lửa nóng truyền vào da thịt.
Đôi mắt long lanh lại chạm phải ánh nhìn si tình mê hoặc kia.
Trong nhất thời, cô chỉ có thể ngây ngô nhìn hắn, thuận tình gật đầu.
Ngay lập tức gương mặt anh tuấn cúi xuống, đôi môi áp chặt lấy cánh môi đỏ hồng căng mọng của cô mà nhấm nháp, dây dưa, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn lách vào sâu bên trong mà tận hưởng dư vị ngọt ngào.
Cả người Lưu Y mềm nhũn, cô như bị thôi miên theo từng động tác khuấy đảo của Quách Tử Tôn, bàn tay bất giác vòng qua ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, để hắn từng chút đoạt lấy hương thơm giống như chỉ thuộc về riêng hắn vậy.
Ngay lúc bàn tay hư hỏng của Quách Tử Tôn lần xuống bên dưới váy ngủ của cô, thì cô giống như người bừng tỉnh cơn mê, hai mắt mở lớn, lập tức đẩy hắn ra.
Gương mặt Quách Tử Tôn trầm xuống, ánh mắt cũng biến đổi.
“Sói con em sao thế?”
“Chẳng phải anh nói muộn nhất sẽ quay về vào 11 giờ sao? Bây giờ đã gần 1 giờ sáng rồi! Em muốn được đi ngủ.” Câu cuối cô nghiêng đầu, tránh đi ánh nhìn của hắn.
Thái độ giận dỗi của cô khiến hắn có chút thích thú.
Rõ ràng cô không quan tâm đến việc hắn về sớm hay muộn mà điều cô quan tâm chính là lý do, vả lại chiều nay Hoạ Tuyết đã đến tìm cô, hắn đương nhiên nên thành khẩn khai báo trước thì hơn.
“Tôi đến chỗ của Dư Uyển.”
Quả nhiên nghe xong bàn tay cô đang đặt trước ngực hắn liền đột ngột thu về.
Quách Tử Tôn ngay lập tức nắm lấy, không cho cô có cơ hội thoái lui, mà ép cô ôm chặt lấy mình.
“Yên nào! Chuyện không như em nghĩ! Mặc dù cô ta có ôm tôi một cái nhưng khi trở về tôi cũng đã tắm rửa sạch sẽ, ngay cả âu phục cũng sai người đem đi vứt rồi.”
Lưu Y cười khổ một tiếng, mỉa mai: “Tử Tôn anh không cần đi sâu vào chi tiết như vậy, em cũng không có bận tâm.”
Quách Tử Tôn không đáp lại lời cô, chỉ vui vẻ cười.
“Sao anh lại cười? Có gì hay ho mà cười chứ?” Cô chau mày giận dữ, bàn tay nhỏ nhéo mạnh vào lưng hắn.
“Rõ ràng là em đang ghen còn gì?” Quách Tử Tôn