“Đêm đó chính mắt tôi đã trông thấy anh giết hại cô bé một cách dã man, mặc dù tôi đã cầu xin, nhưng anh vẫn không mảy may động lòng.” Đôi mắt ngấn nước của Lưu Y lạnh thấu tận xương.
“Tôi làm thế là vì em…” Thiên Thành hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ nói lên mục đích của mình.
“Vì tôi mà giết người sao? Còn nữa tôi đã nhìn thấy cha mẹ anh cũng có mặt ở đó, các người cùng với Diệp Kiến Bân thông đồng với nhau, hại chết tôi hại chết cha tôi…”
Từng lời cô phát ra tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim hắn.
“Lưu Y sự thật không như em nghĩ, anh…”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị cô chặn lại: “Tôi không tin anh! Con người anh quá thủ đoạn, đa mưu.
Nếu là vì tôi ngay khi biết tôi là Dư Uyển anh nên nói ra sự thật mới phải.”
Hai tay Thiên Thành siết chặt lại thành quyền, đáy mắt sâu thẳm liền trở nên u tối, giọng lạc hẳn đi:
“Nói ra để em đến bên cạnh Tử Tôn sao? 12 năm trước em ngưỡng mộ anh ta tôi có thể hiểu, nhưng 12 năm sau anh ta cưỡng ép hành hạ em như vậy mà em vẫn một lòng hướng về anh ta ư? Lưu Y em tỉnh táo lại đi! Người như Tử Tôn chỉ có thể nhìn tuyệt đối không thể ở bên cạnh.”
Suốt mấy ngày qua, trong cơn mê cô lại luôn gọi tên Quách Tử Tôn.
Chỉ duy nhất một cái tên đó, cứ lặp đi lặp lại, hắn hận không thể bịt chặt lấy miệng cô, không thể khiến cô quên sạch đi cái tên đó.
Chẳng lẽ trong tâm trí cô, trong trái tim cô chỉ có mỗi “Quách Tử Tôn” hay sao?
“Tình cảm của tôi không cần bất kỳ ai định đoạt.” Thấy khuôn mặt cô lộ ra biểu tình bài xích, trong lòng Thiên Thành đột nhiên lại dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi mắt màu đen của Thiên Thành khép hờ lại, thân mình cao lớn tới gần hơn, bàn tay bóp lấy cái cằm nhỏ của cô lên.
Hai tay Lưu Y bấu chặt vào tay hắn, muốn đẩy ra, nhưng trong lúc này cô phát hiện bàn tay mảnh khảnh, mềm mại này lại có sức mạnh kỳ lạ, hoặc có thể là vì thường xuyên dùng dao mổ nên lực ở bàn tay tuyệt nhiên rắc chắc.
Cô bị ép phải nâng tầm mắt lên, trực tiếp đối mặt với hắn, giọng nói lành lạnh dừng lại bên tai cô:
“Cần hay không cần thì tôi cũng sẽ không để em ở bên cạnh anh ta đâu!”
“Nói như vậy là anh muốn giam giữ tôi?” Đôi mắt Lưu Y chợt nổi sóng.
Đột nhiên bàn tay Thiên Thành di chuyển, tay thon dài cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hắn đã từng trong bóng đêm, nhấm nháp hình bóng cô gái này một cách tuyệt vọng, giờ được trực tiếp chạm tới, trong lòng lại có một loại cảm giác giống như “Cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan”.
Chỉ có thể nhẹ nhàng nâng niu.
“Em dùng sai từ rồi! Là chăm sóc, chí ít cho đến khi vết thương của em khỏi hẳn.
Còn bây giờ tâm trạng em không được tốt, cho nên chuyện này chúng hãy ta nói sau, giờ thì em nghỉ ngơi đi! Lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn và thuốc đến cho em.”
Thiên Thành rời khỏi, cô mới có chút thả lỏng, bản thân cô không thể nào tiếp nhận nổi một Thiên Thành nhẹ nhàng, ấm áp lại nhu tình như nước trước kia giờ lại biến thành một người đàn ông tâm tư thâm sâu thế này.
Trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng lẫn hụt hẫng.
Vừa ra đến bên ngoài, Thiên Thành liền ấn số gọi cho một người, đầu bên kia liền vội vàng bắt máy.
“Thiên Thành là tôi đây!”
“Có lẽ chuyện sắp bại lộ rồi, để chắc chắn cậu cố gắng ở đó thêm một thời gian nữa.
Cậu yên tâm, một khi anh trai tôi biết chuyện sẽ không cho người điều tra cậu nữa, đến lúc đó cậu có thể tự do trở về bệnh viện.”
“Tôi biết rồi! Cậu nhớ cẩn thận nhé!”
Tắt máy, gương mặt Thiên Thành bỗng có chút suy tư, hắn