Ở Trong Huyết Nguyệt Thành,
Nhìn thấy hư không thông thoáng, không còn cảm nhận được áp lực và khí tức pháp lực của Diệt Thế Thần.
Mọi người đang vui mừng, liền nhìn nhau mừng rỡ, người thì cười lớn, người thì hô hoán.
Thậm chí trong đó hai vị Huyền Thoại pháp sư thường có xích mích, giờ cũng bỏ qua mà tay bắt mặt mừng.
Ngay khi bọn hắn cảm thấy bọn hắn hay Đại Hoang thế giới thoát được kiếp nạn thì…
Hư không bỗng nhiên tối sầm lại, cả thế giới lần nữa lâm vào tĩnh lặng.
Sinh linh dù lớn hay nhỏ, tinh thần đều bỗng trở nên hoảng hốt không thôi.
Một áp lực cường đại từ hư không xuất hiện, đè ép thẳng vào linh hồn bọn hắn.
Loại áp lực này kinh khủng này lại lớn hơn áp lực của Diệt Thế Thần rất nhiều lần.
Khiến toàn thân mọi người đều trở nên cực kỳ khó chịu, thậm chí đến cả linh hồn đều bị ảnh hưởng nặng.
Lúc này đây, ngoài những Huyền Thoại pháp sư ra thì tất cả sinh linh của Đại Hoang thế giới, đầu gối đều gặp lại, quỳ thẳng trên đất.
Đầu ngẩng lên trời, nhìn thẳng vào hư không.
Không biết đó ảnh hưởng của áp lực kia hay là sự sợ hãi thực sự của bọn hắn mà hai mắt mỗi người đều trở nên vô hồn, tinh thần lâm vào tuyệt vọng.
Thậm chí một số người đã chảy hai hàng nước mắt nhưng đều là huyết thủy.
Nhất Thành đứng bên cạnh Linh Lung đang quỳ dưới đất.
Nói đến thì kỳ quái, tất cả sinh linh ngoài Huyền Thoại Pháp Sư thì chỉ còn một mình Nhất Thành không quỳ.
Nhưng hắn lại ngẩng đầu nhìn trời, trên khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ tuyệt vọng hơn ai hết, hai mắt chảy dài một dòng lệ nóng.
Lòng của hắn đau như dao cắt, tim như bị người bóp nghẹt.
Đúng lúc này, hư không được bình chướng bao phủ một lần nữa.
Tất cả sinh linh của Đại Hoang mới lấy lại được bình tĩnh.
Mọi người vội vàng đứng lên nhưng chân mỗi người đều run rẩy, cảm giác như không có điểm tựa sẽ ngã quỵ một lần nữa.
Linh Lung đứng lên, lấy lại được một chút bình tĩnh thì thấy Nhất Thành mặt như tro tàn.
Tâm nguội lạnh, hai dòng lệ chảy dài thì vội vàng hỏi,
“Huynh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?”
Linh Lung vội vàng tiến đến, nắm chặt tay Nhất Thành như muốn chia sẻ cảm nhận của hắn.
Nhất Thành mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.
Vội vàng lau đi hai dòng lệ nóng, cố gắng nở một nụ cười nói.
“Ta không sao! Chỉ là cảm nhận được đau đớn của huynh đệ ta bên kia nên mới như vậy!”
Nhất Thành mắt nhìn trời, miệng lẩm nhẩm.
“Thật xin lỗi, Nhất Thiên!”
……….
Ở trên hư không,
“Nhất Thiên, ngươi không sao chứ?”
“Bình tĩnh, nhanh chóng thu liễm tâm thần nếu không sẽ lâm vào tẩu hỏa nhập ma.”
Hỏa Thần cùng Lực Thần liên tục hét lớn.
Cố đánh thức Nhất Thiên từ trong cảm giác đau khổ kia.
“Nhanh không chế tinh thần!”
Đúng lúc này, trong đầu Nhất Thiên, một giọng quát lớn khiến Nhất Thiên từ trong tâm trạng tro tàn bỗng giật mình tỉnh lại.
‘Phùuuu!’
Nhất Thiên hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh ra để lấy lại bình tĩnh.
Hắc khí quanh người hắn nhanh chóng ổn định, những cảm giác tiêu cực lúc nãy nhanh chóng