Trong Huyết Nguyệt Thành,
Không khí gượng gạo tràn ngập khắp nơi.
Vừa Rồi, Tất cả mọi người đều nghĩ chiến thắng đã về phía họ nhưng chỉ một khắc sau, áp lực lại xuất hiện lần nữa, lần này càng kinh khủng hơn gấp nhiều lần so với Diệt Thế Thần.
Ngay khi bình chướng bảo vệ rút đi, áp lực biến mất lần nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù không biết áp lực vừa nãy là chuyện gì nhưng bọn hắn đã biết chiến thắng đã thuộc về bọn hắn.
Nhất Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, miệng lẩm bẩm, ‘Kết thúc rồi sao?’
Ở trong hư không, hắn thấy ba bóng đen đang nhanh chóng hướng về phía bên này mà đi.
Điểm nhỏ bóng đen dùng tốc độ cực nhanh lướt đến bên này, chỉ vài hơi thở, bóng đen đã xuất hiện trên hư không Huyết Nguyệt Thành.
Xuất hiện chính là ba người Nhất Thiên, bọn họ đứng trong hư không, phong thái tiêu dật như tiên nhân.
Có điều, cả ba người không có ai mặc áo trắng.
Phía dưới đám người Lão cường và Bá Đao Lão vừa thấy ba người này thì vội vàng nhanh chóng đến gần rồi cúi đầu thi lễ.
Lão Cường dẫn đầu nói,
‘Hắc Liên Cường, tham kiến chư thần.’
Nhất Thiên nhìn thẳng vào Lão Cường rồi phất tay nói, ‘Không cần đa lễ!’
Đám người Lão Cường và Bá Đao lão tổ thấy vị này không có địch ý nên cũng thở phào một hơi.
Đứng trước chư thần, bọn họ dù là pháp sư đỉnh phong của thế giới này nhưng vẫn nhỏ bé như cỏ cây.
Ngay khi bọn họ đang chào hỏi thì một bóng hình mờ nhạt xuất hiện bên cách đám người Nhất Thiên không xa.
Nhất Thiên thấy người đến thì biết là ai.
Đây chính là Thiên Đạo của Đại Hoang thế giới.
Nó đã hy sinh một nửa thế giới của mình để khiến Nhất Thiên trở thành thần.
Đúng là một vị Thiên Đạo không đơn giản.
Thiên Đạo nhìn Nhất Thiên thì phát ra tiếng cười nhẹ, nói:
‘Đúng là người mà vị kia chọn, thật sự không đơn giản chút nào.
Dù hạch tâm thế giới của Đại Hoang đặc biệt nhưng chỉ qua một thời gian ngắn lại có thể biến mình đến khó lường như vậy thì không dễ chút nào.
Người kia nói người đến từ thế giới đó có trí tuệ và sức tưởng tượng siêu cường, đầu tiên ta còn không tin nhưng bây giờ đúng là ta thật sự phục mắt nhìn của người đó rồi!’
Nhất Thiên người đến thì cười nhẹ, nói:
‘Ha..ha.., cũng nhờ Thiên Đạo ngài giúp đỡ, hy sinh lớn như vậy ta mới có thể đạt đến cảnh giới này.’
Nhất Thiên dừng lại một chút rồi nói:
‘Cũng thật xin lỗi về sự hoang tàn của Đại Hoang, nếu không phải vì ta thì Đại Hoang cũng không mất đi nữa sự sống.’
Thiên đạo nghe vậy chỉ cười nói, hắn không chút ý tứ trách cứ Nhất Thành.
‘Không, ta nên cảm ơn người mới đúng.
Đúng là việc này do ngươi mà ra nhưng cũng nhờ thế mà diệt được mối họa Diệt Thế Thần.
Diệt Thế Thần trước sau gì cũng xuất thế nhưng nhờ có ngươi hôm nay xuất thủ mà trừ bỏ một mối họa cho Đại Thiên Thế Giới.’
Nhất