Nhất Thành khi thấy thân ảnh của Nhất Thiên trên không thì hơi kích động.
Hắn không dám tin tưởng vào mắt mình một chút nào.
Không lâu trước đây, bọn hắn còn đồng hành, giờ đây, Nhất Thiên đã trở thành một vị Thần cao cao tại thượng, mắt nhìn chúng sinh.
‘Linh Linh, vị thần kia đến gặp chúng ta đó.’
Linh Lung bên cạnh nghe thế thì bĩu môi nói:
‘Ta không nghĩ huynh đến cảnh giới này rồi mà vẫn có thể mơ ở ban ngày.’
Nhất Thành nghe thế chỉ cười nhẹ, nàng tin lời hắn nói mới là lạ.
Nhưng Linh Lung vừa dứt lời không lâu thì trợn tròn mắt thì thân ảnh xuất hiện trước hai người.
‘Nhất Thành, là…, là.., là…’
Nàng lắp bắp không nói nên lời.
‘Là thần, cũng là huynh đệ mà ta nói đến.’
Nhất Thành vỗ vỗ vào tay này trấn an.
Nhất Thiên thấy hai người như thế thì cười nhẹ, nói:
‘Tình cảm tiến triển tốt nhỉ?’
‘Ha..Ha..Ha..
tất nhiên rồi! Ngươi sắp phải đi sao? Vừa rồi ta cảm nhận được ngươi mất khống chế? Ngươi không sao chứ?’
‘Không sao! Vừa nãy nghe một chút tin không tốt nên mất khống chế.
Lần này đến đây chính là để tạm biệt ngươi.
Lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt.
Hy vọng ngươi sống cho tốt, không nên để lại hối tiếc gì.’
‘Ta biết một ngày sẽ đến, không nghĩ lại đến nhanh như thế.
Ta sẽ sống thật tốt, sống thay phần của ngươi ở thế giới này.
An tâm đi đi!’
Nhất Thiên và Nhất Thành đối thoại với nhau như đang nói chuyện với bản thân mình vì thế mà Linh Lung bên cạnh liên tục hiện lên dấu chấm hỏi không biết hai người đang nói gì.
Trước khi rời đi, Nhất Thiên đánh ra hai đạo pháp lực vào thân Nhất Thành và Linh Lung.
Nhất Thành cùng Linh Lung cả hai thân thể bỗng nhiên khựng lại, sau đó đứng ở đó không nhúc nhích.
Thân thể hai ngươi liên tục xuất hiện ánh sáng, lúc xanh, lúc đỏ, lúc tím, lúc vàng,..
như bảy sắc cầu vồng bao bọc cả thân thể.
Sau một khắc, ánh sáng dừng lại, thân ảnh hai người xuất hiện lần nữa thì khiến người khác ghen tị.
Cả hai như thiên đồng ngọc nữ, nam trắng trẻo, đẹp trai, nữ hồng hào, xinh đẹp.
Nhất Thiên xuất hiện lần nữa thì đã đến bên cạnh một vị lão nhân.
Vị lão nhân này xuất hiện khá xa ở ngoài Huyết Nguyệt Thành.
Người này chính là thôn trưởng của hắn.
Sau khi sương mù đỏ tan, lão dưới sự dẫn dắt của thư viện người chạy vội đến đây.
Thấy thân ảnh của Nhất Thiên xuất hiện thì hô lớn,
‘Nhất Thiên, sao xuất hiện ở đây, ở đây rất nguy hiểm nhanh rời đi?’
Tiến hô của lão làm tất cả mọi người dừng lại, trong đó có Tôn.
Khi Tôn thấy thân ảnh này thì rùng mình một cái, vùi thân vào trong đám người, che đi thân ảnh của mình.
Người này không có địch ý với hắn nhưng hắn sợ.
Nhất Thiên thấy lão nhân này thì nở một nụ cười.Thôn trưởng lúc này cả người nham nhúa, chật vật không chịu nổi nhưng khi thấy hắn vẫn mở lời quan tâm khiến hắn xúc động không thôi.
Hắn nhìn lão cười nói:
‘Không sao, mọi nguy hiểm đã được giải quyết.
Người không cần lo lắng.’
Thôn trưởng nghe vậy thì hơi thả lỏng,