“Đây là vì sao?” Lục Vĩnh Điềm có chút ngây ngốc, trong lòng thấp thỏm lo lắng không phải vì Dạ Dao Quang bởi vì hắn cũng có phần cho nên mới bỏ gánh mà đi?
“Ngươi nghĩ đi đâu thế?” Tâm tư Lục Vĩnh Điềm lộ hết ra ngoài, hắn đang nghĩ cái gì, Dạ Dao Quang chỉ dùng một mắt là có thể nhìn ra, nàng tức giận trừng mắt, “Ngươi nghĩ ta là loại người quan báo tư thù sao?”
Sự tình Lục Vĩnh Điềm cùng Trác Mẫn Nghiên thành hôn lớn và quan trọng cỡ nào, nàng sao có thể vì chút việc nhỏ mà buồn bực đổ vấy lên việc lớn, mấu chốt là Lục Vĩnh Điềm thế nhưng lại hoài nghi nàng như vậy!
Lục Vĩnh Điềm bị dọa chạy trốn phía sau Văn Du. Là hắn vô tâm sao, hắn lại không có suy nghĩ nghiêm trọng ấy.
Văn Du không muốn làm bình phong chặn đường, hắn yên lặng lùi sang vài bước. Nhìn thái độ hiện tại của Doãn Hòa đối với Tiểu Xu, như còn dung túng thêm vài phần so với lúc trước. Hắn cũng là người tương đối thông minh, tính tính thẳng thắn, Doãn Hòa cùng Tiểu Xu cũng thành hôn vừa tròn một tháng.
Dạ Dao Quang không thể đi giúp đỡ hôn sự của Lục Vĩnh Điềm, chỉ có một khả năng, đó chính là Dạ Dao Quang có tin hỷ, lúc này chọc Dạ Dao Quang không vui, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Lục Vĩnh Điềm âm thầm cấp ném con mắt coi thường lạnh như dao sang Văn Du.
“Dao tỷ tỷ, tỷ không phải là……” Tiêu Sĩ Duệ cũng không ngốc, hắn tức khắc quên đau đớn nhổm dậy, ánh mắt nóng bỏng cùng vui vẻ nhìn phần bụng nhô lên của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tức khắc trên mặt tràn đầy ý cười, duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên phía trên bụng nhỏ, rất hào phóng gật đầu thừa nhận: “Phải, các ngươi sắp được làm thúc thúc bá bá cùng cữu cữu rồi.”
“Tiểu Xu, ngươi thật sự có!” Lục Vĩnh Điềm không thể tin nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang đang bình thản xoa bụng nhỏ. Đây không phải quá nhanh sao, tính từ thời điểm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm thành hôn còn kém mấy ngày nữa mới tới một tháng, tức khắc hắn lại nghĩ lệch sang hướng khác, mắt lộ ra tinh quang, nhìn Ôn Đình Trạm nói, “Doãn Hòa, ta đã nói thứ kia dùng tốt mà, ngươi còn không chịu cho ta một chút, thật uổng phí tâm tư của ta a.”
Văn Du đứng phía sau đỡ trán, yên lặng lui về phía sau.
Tiêu Sĩ Duệ thầm mắng một tiếng “Đồ con heo”, lập tức lại nằm sấp xuống, dùng chăn che kín toàn bộ thân mình.
“Đồ gì?” Dạ Dao Quang tức khắc sắc mặt tối sầm, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lục Vĩnh Điềm, “Tiểu Lục a, thứ gì a?”
Lục Vĩnh Điềm lúc này mới giật mình phản ứng lại, sau đó ngượng ngùng nhìn Dạ Dao Quang: “Không, không có đồ gì hết.”
Ánh mắt nguy hiêm của Dạ Dao Quang tức khắc dừng ở trên người Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm thực thành khẩn; “A, trước đại hôn Tiểu Lục thần thần bí bí cho ta một cái rương nhỏ, nói là của huynh đệ, đây là tâm ý của hắn cùng Sĩ Duệ và Văn Tử, bảo ta nên dùng, ta cũng không biết dùng như thế nào. Tiểu Lục a, ngươi cho ta thứ gì thế?”
Lục Vĩnh Điềm nhìn vẻ mặt chính trực Ôn Đình Trạm, ngón tay hắn run rẩy chỉ về phía Ôn Đình Trạm.
Vô sỉ, đệ nhất vô sỉ!
Ánh mắt bất thiện của Dạ Dao Quang lại quét tới ba người đám Văn Du: “Ba người các ngươi, ngày sau không phải sự việc liện quan tới tánh mạng, đừng tới tìm A Trạm. Nếu để ta biết các ngươi lén lại dạy xấu hắn chẳng ra thứ gì, ta không cho ba người các ngươi biết thế nào là xui xẻo thì ta không phải Dạ Dao Quang!”
Nói xong, liền hầm hừ nắm tay Ôn Đình Trạm rời đi.
Lưu lại ba người Văn Du thẫn thờ đứng chỉ vào mũi mình, ba người cơ hồ đồng thời thốt ra một tiếng kêu sợ hãi: “Chúng ta xúi giục Doãn Hòa?”
Có trời chứng giám a, rõ ràng là bọn họ bị Ôn Đình Trạm xúi giục càng ngày càng độc càng, ngày càng âm hiểm!
Đương nhiên, lời này bọn họ cũng không dám đuổi theo Dạ Dao Quang mà nói. Dạ Dao Quang đã nhìn hết quá trình trưởng thành của Ôn Đình Trạm, nói người do Dạ Dao Quang chăm sóc cùng nâng đỡ không phải thứ gì tốt, kia không phải tự tìm đường chết sao?
Dạ Dao Quang hùng hổ kéo theo Ôn Đình Trạm trở về trong phủ, lập tức liền cưỡng bức Ôn Đình Trạm đem đồ Lục Vĩnh Điềm cho hắn gia tăng lạc thú giao ra, Ôn Đình Trạm nào dám chống đối. Lập tức
phân phó Vệ Kinh mang tới, bên trên chiếc rương gỗ đỏ có khắc hình nam nữ ân ái tuy rằng không phải quá lộ liễu.
Dạ Dao Quang liền giật lấy, xoay trái xoay phải nhìn phía bên ngoài không có dấu vết đã mở ra mới bình tĩnh cầm theo đi về phòng của mình. Thật là được mở mang kiến thức, tất cả bên trong đều là những thứ người cổ đại thường dùng, xem ra còn đa dạng hơn nhiều so với kiếp trước của nàng.
Dạ Dao Quang nhìn tới trợn tròn mắt sau đó lập tức đậy nắp hộp lại còn bọc thật kỹ, hướng ra bên ngoài hô to: “Nghi Ninh.”
Nghi Ninh nhanh chóng đẩy cửa vào: “Phu nhân.”
“Ngươi dựa theo kích thước của hộp này tìm cho ta một cái tương tự.” Dạ Dao Quang không quá lộ liễu hé một mặt để Nghi Ninh nhìn qua.
Nghi Ninh lập tức lui ra, rất nhanh liền tìm được một hộp điêu khắc hình hoa mẫu đơn đem tới. Dạ Dao Quang cho Nghi Ninh ra phòng ngoài chờ, nàng chính là thay đổi đồ trong hộp, sau đó đủng đỉnh đi ra ngoài giao cho Nghi Ninh: “Ngươi đem cái này đưa đến Uy Quốc công phủ, tận tay giao cho Nghiên tỷ nhi, nói đây là do Lục đại nhân ngượng ngùng không đưa trực tiếp cho nàng mà nhờ ta đưa qua, tuy nhiên sau thành hôn mới được mở ra.”
Hừ, nếu không phải suy xét tới vấn đề giáo dục thời đại này, sợ hãi dọa mấy tiểu cô nương này nàng mới nhắc nhở Trác Mẫn Nghiên sau khi thành hôn mới mở ra xem Tiểu Lục nhà nàng đã làm chuyện tốt gì. Tuy rằng với tính cách của Trác Mẫn Nghiên cũng sẽ không đến mức phát hoảng, nhưng Dạ Dao Quang vẫn có lòng tốt để đêm động phòng của Lục Vĩnh Điềm được hoàn chỉnh.
Bất quá, sau khi động phòng hoa chúc……
Nhìn bóng dáng Nghi Ninh đi xa, Dạ Dao Quang cười rạng rỡ, nhưng dưới ánh mặt trời lại có chút lạnh.
“Nguôi giận rồi sao?” Lúc này Ôn Đình Trạm mới đi đến trước mặt Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang hất cằm lên không đáp lại.
Ôn Đình Trạm nắm tay nàng: “Đi, mau dùng bữa, ta đã nói Điền tẩu tử làm mấy món nàng thích ăn.”
“Còn ta còn ta?” Kim Tử lập tức nhảy vào.
“Ngươi hiện giờ có thể hoạt ngôn nói chuyện, muốn ăn thứ gì, tự đi đến phòng bếp yêu cầu.” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt ném xuống những lời này liền đưa theo Dạ Dao Quang rời đi.
“Sư phụ cũng có thể tự nói a!” Kim Tử bất mãn hướng về phía bóng dáng Ôn Đình Trạm hét lên.
Đáp lại lời nó chính là Ôn Đình Trạm một chút cũng không quay đầu lại, rất nhanh đi khuất tầm mắt.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa mới dùng bữa xong, còn chưa nghỉ được bao lâu, Hà Định Viễn lòng nóng như lửa đốt liền tìm tới cửa, Dạ Dao Quang vừa thấy ánh mắt hắn nhìn mình muốn nói lại thôi, biết hắn tới tìm Ôn Đình Trạm khẳng định là vì sự tình Tịch Điệp.
“Có gì nói thẳng đi.” Ôn Đình Trạm cũng hiểu ý tứ hắn, nhưng không muốn nói Dạ Dao Quang rời đi.
Thấy vậy, Hà Định Viễn chỉ có thể hướng Ôn Đình Trạm chắp tay hành lễ: “Hầu gia, Nhiếp gia không biết vì sao biết được thân phận của Tịch Điệp, năm lần bảy lượt phái người tới gây phiền toái cho Tịch Điệp, còn rất nhiều lần muốn chuộc người đưa về Nhiếp gia. Tịch Điệp nếu bị bọn họ đưa về Nhiếp gia, chỉ sợ chính là rơi vào đường chết.”
“Ngươi muốn ta làm thế nào?” Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi.
“Cầu hầu gia cứu Tịch Điệp.” Hà Định Viễn phất lên vạt áo, quỳ một gối trước mặt Ôn Đình Trạm, “Nhiếp gia vì che đậy gièm pha năm đó sẽ không tiếc hết thảy, nếu không có sự tình phát sinh trong ngày quốc giỗ, bọn họ không tiện xuất nhập hoa lâu, chỉ sợ sớm đã hạ sát thủ, hôm nay là ngày quốc kỵ cuối cùng.”