“Ngươi trở về đi.” Chờ đến khi Hà Định Viễn nói xong, Ôn Đình Trạm đạm thanh phân phó.
Hà Định Viễn giật mình ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Trạm, lại thấy thần sắc Ôn Đình Trạm lạnh nhạt, nhưng hắn cùng Ôn Đình Trạm quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, hắn tuy rằng đoán không ra tâm tư của Ôn Đình Trạm nhưng lại có thể hiểu rõ Ôn Đình Trạm nói một không nói hai, nói thêm nữa cũng vô dụng, chỉ có thể ngưng trọng cáo từ.
“Chuyện này chàng mặc kệ?” Chờ khi Hà Định Viễn đi khỏi Dạ Dao Quang mới hỏi.
“Thân phận của Tịch Điệp là nàng ta cố tình chọn lúc này để cho người Nhiếp gia biết được.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Nàng ta hiện giờ tình trạng đều đang theo từng bước đã trù tính từ trước mà thực hiện.”
“Tịch Điệp tự bố cục?” Dạ Dao Quang trầm tư.
“Đây là một thời cơ tốt.” Bên trong ngữ khí Ôn Đình Trạm có chút khen ngợi, “Trong thời gian Quốc kỵ, phàm là sĩ tộc đều không thể lưu luyến hoa lâu, Tịch Điệp ngay lúc này bại lộ thân phận của mình, có thể trong sáu ngày quốc kỵ này nghĩ mọi cách hiếp bức, chọc giận người Nhiếp gia. Chỉ cần nàng không ra khỏi hoa lâu, người Nhiếp gia liền bắt buộc phải tới tìm nàng, không có cách nào khác.”
“Chính là ngày mai người Nhiếp gia có thể tới hoa lâu.” Dạ Dao Quang ngưng mi, “Nàng cố ý trong sáu ngày này bức bách người Nhiếp gia cho bọn họ thống hận với nàng không thôi, hẳn là nàng ta đã biết ngày mai Nhiếp gia sẽ phản công. Nàng tự biết thân phận mình là một nữ tử bạc nhược, có thể rút lui toàn thân dưới sự công kích của Nhiếp gia sao?”
“Tịch Điệp tuy rằng không suy xét đại cục bằng Thượng Ngọc Yên, nhưng luận tâm cơ, luận lòng dạ thì nàng không thua Thượng Ngọc Yên dù chỉ một chút.” Ôn Đình Trạm đánh giá cao Tịch Điệp, “Nếu nàng cũng sinh ra trong hoàng thất, chưa chắc đã kém cỏi hơn Thượng Ngọc Yên. Nếu cục diện này là nàng một tay vạch ra kế hoạch, nàng tất nhiên có bản lĩnh nắm giữ toàn cục.”
“Nhiếp gia lại vô dụng, ỉ vào có Thái Hậu ở trong cung chống lưng.” Dạ Dao Quang không thể không nhắc nhở một câu.
Tuy rằng Thái Hậu cùng bệ hạ không phải mẫu tử thân sinh, nhưng bệ hạ đối với Thái Hậu luôn vẫn có sự tôn trọng. Về mặt tình cảm tất nhiên vẫn có sự bất công, Tịch Điệp thân phận quá thấp, ở người đương quyền trong mắt Tịch Điệp mệnh không đáng giá nhắc tới, nếu có thể dùng nàng chết tới bảo toàn Thái Hậu mặt mũi, bệ hạ là tuyệt đối sẽ không vì một cái thanh lâu nữ tử xuất đầu lộ diện.
“Cho nên, vi phu cũng chờ mong nàng làm như thế nào để bệ hạ vì một nữ tử thanh lâu nho nhỏ mà không màng tới mặt mũi Thái Hậu.” Ôn Đình Trạm cười đầy ẩn ý với Dạ Dao Quang.
“Muội mới không tin chàng một chút cũng không đoán ra được.” Dạ Dao Quang đứng lên, ngáp một cái, “Chàng không nói thì thôi, muội đi nghỉ đây.”
Chờ sau khi Dạ Dao Quang tắm gội xong, thoải mái dễ chịu nằm trên giường, thời điểm đang thiêm thiếp buồn ngủ, cảm giác được một cánh tay duỗi tới, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, Dạ Dao Quang duỗi tay đánh rơi cánh tay của Ôn Đình Trạm.
Bên tai là tiếng cười thấp nhưng thanh nhuận như âm thanh trong khe núi truyền đến của Ôn Đình Trạm, hắn bá đạo lần nữa ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng: “Dao Dao của ta, tính tình nàng càng ngày càng bạo nha.”
“Chàng đây là ghét bỏ ta?” Dạ Dao Quang hừ lạnh.
“Không dám, Dao Dao thế nào ta đều vô cùng yêu.” Ôn Đình Trạm lập tức tỏ thái độ, “Ngày mai ta đi đón Khai Dương trở về bên cạnh nàng.”
Bởi vì bọn họ muốn tạm thời rời đi một thời gian cho nên Tuyên Khai Dương được đưa đến nhà Tuyên phụ.
“Hừ, đừng tưởng rằng như vậy liền có thể lấy lòng muội. Chàng không đón, muội cũng có thể phái người đi đón.” Dạ Dao Quang có chút ngang phè nói.
“Ta nào có lấy lòng, cũng chỉ là muốn phu nhân cười nhiều thôi.” Ôn Đình Trạm xoay đầu Dạ Dao Quang mặt dịch hướng về phía mình, đối diện với đôi mắt của nàng, “Trước khi ta rời khỏi kinh, Tịch Điệp đã tới hỏi ta, nàng ta muốn biết một chút thông tin về Khấu gia.”
“Khấu gia?” Dạ Dao Quang tức khắc lấy lại tỉnh thần, “Không phải là nhà chồng đầu tiên của Ấp Đức công chúa?”
“Đúng.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Chính là Khấu gia bệ hạ cho tới bây giờ vẫn còn chán ghét, hận không thể đem toàn bộ trên dưới Khấu thị đào cốt phơi thây. Càng có trùng hợp hơn là, ta mấy ngày trước đây nhận được tình báo, trong ngày quốc giỗ Tịch Điệp đến
Từ Minh Trai dâng hương, còn cứu Ấp Đức công chúa một mạng. Rồi sau đó nghe đến thân phận của nàng tiết lộ có liên quan tới Nhiếp gia, nàng cùng Ấp Đức công chúa gặp nhau vài lần nữa, nghe nói hai người trò chuyện với nhau rất vui.”
“Nàng ở trước mặt Ấp Đức công chúa đã nói lời thăm dò.” Dạ Dao Quang lập tức liền minh bạch ý đồ của Tịch Điệp, sau đó không khỏi kinh ngạc cảm thán, “Nàng thế nhưng có thể khơi ra toàn bộ thông tin Khấu gia từ trong chính miệng Ấp Đức công chúa?”
Dạ Dao Quang cảm thấy không thể tưởng tượng, Khấu gia là vết sẹo Ấp Đức công chúa luôn muốn che giấu, đó là hồi ức bất kham cùng tràn đầy đau khổ, Ấp Đức công chúa chỉ sợ là vạn lần không muốn nhớ tới. Tịch Điệp thế nhưng có thể làm Ấp Đức công chúa mở miệng đề cập tới Khấu gia, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được, cho dù là nữ nhi thân sinh của Ấp Đức công chúa cũng không được.
“Đây là bản lĩnh của nàng ta.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Ta cũng không biết nàng ta dùng biện pháp gì, nếu Dao Dao tò mò, ngày sau không ngại có thể hỏi trực tiếp.”
“Ngày sau?” Dạ Dao Quang nhướng mày, “Chàng xác định một ván này, Tịch Điệp có thể thắng?”
“Có thể, nhất định có thể thắng.” Ôn Đình Trạm thực chắc chắn nói cho Dạ Dao Quang.
“Vì sao?” Dạ Dao Quang thừa nhận Tịch Điệp rất thông minh, nhưng Nhiếp gia kia cũng không phải là nơi nào hào môn quyền van, mà là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, đặc biệt là trung thư lệnh mới vừa qua đời, Nhiếp gia hiển nhiên đã bị hỏng kế hoạch, bệ hạ không nhất định phải nhổ tận gốc Nhiếp gia, nếu không có lý do hợp tình hợp lý, thanh danh của bệ hạ liền sẽ bị Khấu gia hạ xuống.
“Bởi vì có phu quân của nàng ở đây.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên phá lệ cười xán lạn, bóng đêm phảng phất như bị tiếng cười của hắn làm sáng thêm vài phần.
“Tự luyến.” Dạ Dao Quang hết nói nổi.
“Phu nhân chỉ cần nhìn xem, Nhiếp gia lần này nhất định sẽ té đau.” Ôn Đình Trạm duỗi tay vuốt dọc sống lưng Dạ Dao Quang, “Sắc trời không còn sớm, phu nhân mau nghỉ ngơi đi.”
Dạ Dao Quang cũng liền theo lời nhắm mắt lại, nàng thật là có chút chờ mong, Tịch Điệp rốt cuộc muốn làm như thế nào chỉ với sức lực bản thân nàng, dù cho có nhờ Ôn Đình Trạm hỗ trợ, lại không phải Ôn Đình Trạm trực tiếp nhúng tay mà làm nháo loạn Nhiếp gia, vu oan Nhiếp gia cùng Khấu gia đã từng có cấu kết sao?
Khấu gia đã chết không có chỗ chôn, Nhiếp gia cũng đã suy bại, cũng đã trôi qua nhiều năm, bệ hạ chỉ sợ cũng không có tâm tư suy nghĩ tới chuyện này.
Cũng không để Dạ Dao Quang chờ lâu, sự tình liền bộc phát ra tới, vào ngày thứ ba sau khi Dạ Dao Quang trở về. Ôn Đình Trạm đang vào triều, buổi chiều người được Dạ Dao Quang phái đi theo dõi Tịch Điệp vội vã chạy về, bẩm báo Dạ Dao Quang xảy ra án mạng ở Tầm Hương Viện, người chết chính là trưởng tử Nhiếp gia, cũng chính là cha ruột Tịch Điệp —— Nhiếp Bình Tộ.
Tịch Điệp một thân đầy máu tươi nghiêng ngả lảo đảo chạy đến phủ Kinh Triệu Doãn đánh trống báo án, từ Tầm Hương Viện một đường đến Kinh Triệu phủ Tịch Điệp đụng phải vô số người, thất hồn lạc phách cũng tới phủ nha, nói khách nhân nàng tiếp đãi đột nhiên chết trong khuê phòng nàng.
“Khách nhân?” Nghe Tịch Điệp coi Nhiếp Bình Tộ là khách, Dạ Dao Quang không khỏi vui vẻ.
Nhiếp Bình Tộ chính là còn hiếu kỳ a, tổ phụ hắn còn chưa chết quá một năm đâu. Sự hiếu kỳ này còn quá vội vàng, quốc giỗ vừa mới kết thúc liền gấp không chờ nổi chạy đến hoa lâu tìm cô nương……
Người Nhiếp gia muốn nói Nhiếp Bình Tộ không phải đi tìm hoan mua vui, vậy cũng phải lấy ra được chứng cứ, chứng cứ tốt nhất còn không phải là chính miệng vạch trần thân phận Tịch Điệp sao?