Quái Phi Thiên Hạ

Quý trọng danh dự


trước sau

Mở quan là kết cục đã định, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Ninh An Vương thậm chí điều động tướng lính tại Dự Chương tới bảo hộ mộ phần Liễu Thị Nhẫm.

“Ninh An Vương đây là đề phòng ai thế?” Dạ Dao Quang sau khi nhận được tin tức, chống cằm nhìn về phía Ôn Đình Trạm bên cạnh.

“Dao Dao nghĩ là vì ai?” Ôn Đình Trạm dưới ánh nến ngẩng đầu nhìn lại nàng.

“Khẳng định không phải là Liễu Cư Mân.” Người đầu tiên Dạ Dao Quang không nghĩ tới là Liễu Cư Mân, “Liễu gia kê biên tài sản đã ra một nửa thuế ngân, hắn sẽ không đắc thêm tội danh nữa bởi riêng tội này đã quá nặng. Huống chi đó cũng là mộ phụ thân hắn, không đến mức vạn bất đắc dĩ nhi tử có lẽ nào tự đi hủy mộ người thân sinh ra mình?”

Đối với Liễu Cư Mân, Dạ Dao Quang cảm thấy hắn dù sao vẫn có tam cương ngũ thường.

“Đúng thế.” Ôn Đình Trạm gật đầu.

“Cũng sẽ không thể là Đơn Cửu Từ.” Người tiếp theo Dạ Dao Quang loại trừ là Đơn Cửu Từ, “Bất luận Ninh An Vương có biết người đứng sau lưng là Đơn Cửu Từ hay không, hắn cũng không cần thiết phòng bị Đơn Cửu Từ như vậy.”

“Vì sao?” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang, bộ dáng hơi có chút thấy thú vị, “Chẳng lẽ Đơn Cửu Từ mắt thấy cục của hắn bị ta phá hỏng mà chó cùng rứt giậu, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tới phá hư mộ phần Liễu lão đầu tử trước?”

“Đơn Cửu Từ ngốc hay Ninh An Vương ngốc?” Dạ Dao Quang liếc trắng mắt, “Giờ này đi hủy mồ, người được lợi chỉ có chàng. Chỉ cần không phải chàng phá, vậy có thể chứng minh thuế ngân chính là ở bên trong, người đứng sau sợ chàng vén bức màn ra, cho nên tính hủy chứng cớ. Hơn nữa Đơn Cửu Từ ở đây, chàng cùng Ninh An Vương cũng vậy, hắn nếu động tất nhiên sẽ bại lộ dưới con mắt mấy người. Ninh An Vương đã nghĩ tới chuyện này, cho nên ngày ấy không cần đề phòng Đơn Cửu Từ. Ngoại trừ bọn họ thì...”

Nói tới đây, Dạ Dao Quang dừng lại, nàng nhìn về phía Ôn Đình Trạm, nhíu mày.

Ý tứ của nàng Ôn Đình Trạm tự nhiên biết, chính như lời nói của Dạ Dao Quang, hiện tại mộ phần bị hủy chỉ có thể nói người giấu bạc có tật giật mình, sớm một bước phá hủy dấu vết, thay vì để cho Ôn Đình Trạm lập công không bằng để hắn có miệng cũng không thể nói rõ. Nhưng bất luận thế nào, một khi mộ bị hủy Ôn Đình Trạm tất nhiên là người hưởng lợi.

Cho nên, dựa theo phỏng đoán của Dạ Dao Quang, tính tới tính lui, người đi hủy mồ chỉ có hắn, dù sao Ninh An Vương biết hắn cùng Liễu gia có cừu hận.

Khóe môi Ôn Đình Trạm chậm rãi giãn ra, ánh nến ngưng đọng trên bờ môi hắn, làm nụ cười càng mê người: “Dao Dao, nàng suy nghĩ nhiều rồi, Ninh An Vương làm như thế, bất quá là chức trách của ngài ấy. Ngài ấy hộ tống ta mở ra quan, nếu như trước lúc ta mở quan, mộ phần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất luận là do ai làm, bệ hạ đều sẽ truy trách. Hành động này của Ninh An Vương không nhằm vào bất kỳ ai. Như nàng đã biết, Đơn Cửu Từ mà dám động là rơi nhược điểm vào tay ta cùng Ninh An Vương, vậy nếu ta động lẽ nào lại không như vậy?”

“Muội chưa bao giờ nghĩ tới một khi chàng muốn động thủ, Đơn Cửu Từ có thể nắm được nhược điểm của chàng sao.” Dạ Dao Quang nói tự nhiên không cần suy nghĩ.

Ôn Đình Trạm ngẩn ra, chợt sung sướng cười ra tiếng: “Hóa ra vi phu ở trong lòng phu nhân đúng là thật sự siêu việt.”

Nhìn Ôn Đình Trạm đắc ý, Dạ Dao Quang lại gần nhéo nhéo mặt hắn: “Chàng cũng không xem xem chàng đã từng làm gì với Ninh An Vương! Hắn có chút bóng ma tâm lý chẳng lẽ không bình thường?”

Từ sự việc đầu tiên ở Dự Chương quận, đến sau này đi sứ Lưu Cầu, Ôn Đình Trạm có thể nói làm Ninh An Vương ấn tượng khắc sâu. Nếu nói trong lòng Ninh An Vương không có bóng ma đối Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang mới không tin. Mồ bị hủy, bệ hạ muốn truy trách Ninh An Vương, Ninh An Vương khẳng định sợ lại bị Ôn Đình Trạm gài bẫy mới phải dè dặt cẩn thận như thế.

Cho nên, người cần phòng bị
tất nhiên là Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm cười không nói.

“Lại ở đó ra vẻ cao thâm!” Dạ Dao Quang trừng mắt.

“Phu nhân chớ có oan uổng vi phu, những gì có thể nói phu nhân nói xong rồi, sự tình cũng đã bị phu nhân nhìn thấu, vi phu tất nhiên là chỉ có thể trầm mặc.” Ôn Đình Trạm đứng lên chuẩn bị đồ.

Dạ Dao Quang thấy vậy cũng đi qua giúp hắn: “Biết muội vì sao sẽ nghĩ như thế sao?”

“Vì phu nhân cho rằng ta sẽ đi hủy mồ, sau đó lại vu oan giá họa cho Đơn Cửu Từ.” Ôn Đình Trạm giương mắt, ánh mắt phản chiếu ánh sáng lập lòe của ngọn nến trở nên càng thêm nhu hòa.

“Thật không có ý tứ gì hết. Chàng không thể làm bộ như không biết, cho muội một chút cảm giác thành tựu không được sao?” Dạ Dao Quang hung hăng lấy tay nhéo hắn.

Ôn Đình Trạm thế nhưng không né không tránh, chịu thiệt một chút, Dạ Dao Quang dùng lực, nghĩ hắn sẽ phản kháng.

Nghe được tiếng hắn kêu rên, vội vàng lo lắng lại gần muốn vén lên xiêm y hắn: “Tại sao chàng không né!”

“Không phải nghe theo lời phu nhân, cho phu nhân cảm giác thành tựu sao?” Ôn Đình Trạm một bộ nghiêm trang.

Dạ Dao Quang:…

Một cái tát kêu bộp lên bờ vai Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang đẩy hắn ra, xoay người hướng tới phòng ngủ mà đi, Ôn Đình Trạm vội vàng đuổi theo.

Có chút dè dặt cẩn trọng nắm tay nàng: “Giận rồi sao?”

Dạ Dao Quang nhịn không được nở nụ cười, mắt hoa đào liễm diễm như ngàn ánh sao: “Thế nào, muội cũng có thể lừa chàng?”

“Nghịch ngợm!” Ôn Đình Trạm thân thủ xoa mặt nàng, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi, “Thế gian này, có một người có thể lừa ta, người đó nhất định là Dao Dao.” Nói xong hắn dừng một chút, “Bởi vì chữ tình.”

Bởi vì chữ tình.

Bốn chữ trong gió đêm thổi tán đi, xen lẫn mùi hương hoa quế tháng tám thổi xa, nhưng quanh quẩn trong lòng Dạ Dao Quang thật lâu, làm cả trái tim nàng tràn ngập ấm áp.

Khóe môi nàng ý cười càng sâu, thân thủ xoa mặt hắn: “Viên đạn bọc đường ăn quá nhiều rồi, ngấy quá! Chàng nói mau, vì sao chàng không đi đào một cái hố cho Đơn Cửu Từ!”

Hủy mộ phần Liễu Thị Nhẫm, nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm có trăm ngàn biện pháp giá họa lên người Đơn Cửu Từ, còn có thể bảo hộ thi thể Liễu gia lão nhân khi chết, đây là phản kích lớn cỡ nào. Ôn Đình Trạm thế nhưng không cần, Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không giống tác phong thường ngày của Ôn Đình Trạm.

“Nếu ngay cả Dao Dao cũng có thể dễ dàng nghĩ đến kế sách này, Đơn Cửu Từ vì sao không thể nghĩ tới? Chỉ sợ hắn đã sớm đề phòng ta đi bước này.” Ôn Đình Trạm nói xong cất bước bỏ chạy.

Dạ Dao Quang tức giận: “Ôn Đình Trạm, chàng đứng lại đó cho ta, chàng mau nói cho rõ ràng, cái gì mà kế sách ngay cả ta cũng nghĩ được!”

Dám khinh thường nàng như vậy!

Ôn Đình Trạm đâu ngốc mà đứng lại, nhưng băn khoăn đến việc Dạ Dao Quang còn đang mang thai, hắn cũng không chạy quá nhanh, chưa chạy tới phòng ngủ đã bị Dạ Dao Quang tóm được, chỉ còn cách thành khẩn xin tha mới làm phu nhân hắn nguôi lửa giận.

Bất quá bị Ôn Đình Trạm trêu chọc, Dạ Dao Quang cũng không miệt mài tìm hiểu vấn đề này. Nàng không biết đây là kết quả Ôn Đình Trạm tận lực làm, mục đích chính là không để nàng suy nghĩ quá nhiều.

Kỳ thực muốn phản kích lại Đơn Cửu Từ thật sự rất đơn giản, hắn có rất nhiều biện pháp làm Đơn Cửu Từ khó lòng phòng bị, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là phá hủy phần mộ Liễu Thị Nhẫm. Nhưng hắn thật vất vả mới giữ cho bản thân sạch sẽ tới ngày hôm nay, hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng để mình nhiễm tội nghiệt.

Hắn chính là nỗ lực bảo toàn danh dự của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện