Tuy rằng Ôn Đình Trạm biết ý của Dạ Dao Quang là muốn hắn dụ dỗ người Đơn Cửu Từ tới phá huỷ mộ. Như thế, bọn họ có thể không dính nhiễm tội nghiệt. Nhưng khi chưa xác định được người thật sự gây cản trở, Ôn Đình Trạm không muốn làm mọi chuyện phức tạp. Địch nhân là Đơn Cửu Từ tuyệt không thể khinh thường, không có mười phần nắm chắc, không thể một kích trí mệnh thì nên thăm dò.
Cúi đầu nhìn tiểu thê tử ngủ say trong lòng, Ôn Đình Trạm nhẹ hôn lên khóe môi nàng. Dạ Dao Quang xưa nay vốn không ưa những người động tới âm trạch, lần này thế nhưng lại có ngoại lệ, hẳn là sở tác sở vi của Liễu Thị Nhẫm trước khi chết làm nàng vô cùng phẫn nộ. Lúc này nàng chính là đau lòng vì hắn, vì nỗi canh cánh trong lòng mà nàng bỏ qua nguyên tắc của bản thân.
Dạ Dao Quang kỷ luật tuân thủ nguyên tắc của chính mình thế nào, Ôn Đình Trạm từ nhỏ lớn lên cùng nàng, tất nhiên rõ ràng hơn ai hết. Chính vì trong lòng biết rõ ràng, cho nên mới cảm giác tiết trời đêm mùa thu nhẹ ấm như thế, giống như mùa đông lạnh được trùm lên tấm vải nhung, một sự thoải mái khó hình dung.
Ngày mười ba tháng tám, cách lễ Trung thu còn có hai ngày, sáng sớm toàn phủ đang chuẩn bị chúc mừng ngày đoàn viên là lúc Liễu gia ở Dự Chương giống như bị ông trời bịt kín một tầng âm u. Liễu Cư Mân, Liễu Cư Yến, cùng với Liễu Hợp Triều dẫn theo con cháu đích hệ Liễu gia, vượt qua những người đang canh gác bảo hộ của Ninh An Vương đi tới trước mộ phần Liễu Thị Nhẫm, bọn họ muốn dâng trước khi khai quan Liễu Thị Nhẫm xin cáo tội.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của một lão nhân, mộ phần bắt đầu được đào lên. Dạ Dao Quang đứng ở một bên nhìn lão nhân gần sáu mươi này. Lão không phải người tu luyện, nhưng lại là phong thuỷ sư. Một phong thủy sư có thể bố trí ra kết cục tinh chiếu thuần túy, kiến thức về phong thủy cũng như tài nghệ của lão tuyệt đối không phải bình thường. Mà thủ pháp lão chỉ cho những người đào mộ cũng cực kỳ thành thạo, tuy rằng không thể bố trí ra một kết cục tinh chiếu khác, nhưng hoàn toàn không phá đi âm dương hướng hợp của nơi này.
“Đại lão gia.” Vị lão sư kia đi đến trước mặt Liễu Cư Mân, “Lão hủ đã tận hết năng lực đem kết cục phong thuỷ nơi đây bảo hộ chu đáo, lão thái gia vẫn có thể táng ở chỗ này, ngoại trừ việc không có bản mạng tinh chiếu rọi ở ngoài, những thứ khác đều không thay đổi.”
“Làm phiền Phạm đại sư.” Liễu Cư Mân ủ rũ nói.
“Đại lão gia không cần như thế, họa phúc đều luôn song hành, việc này chưa hẳn không phải là một tạo hóa khác.” Vị phong thủy sư họ Phạm cho rằng Liễu Cư Mân là vì mộ của phụ thân bị đào mà sa sút, vì thế không khỏi an ủi một phen.
Liễu Cư Mân không đáp lại mà chỉ chắp tay, thấy vậy Phạm sư cũng không nhiều lời nữa.
Rất nhanh phần mộ Liễu Thị Nhẫm đã bị đào mở, lộ ra chiếc quan tài cỡ lớn vượt xa người thường. Quan tài cực kỳ nặng, bốn thanh niên trai tráng xúm lại nâng nhưng quan tài hoàn toàn bất động, dùng tới sáu cũng chỉ miễn cưỡng nhúc nhích, cuối cùng là tám người hợp lực nâng quan tài Liễu Thị Nhẫm ra khỏi mộ thất.
“A, vì sao bên trên nắp quan tài thiếu hai cái đinh?” Quan tài vừa nhấc ra khỏi, Phạm sư đã nhìn thấy hai cái đinh bị chuột tiền tài rút mất.
“Có người động vào quan tài?” Ninh An Vương biến sắc, vội vàng truy vấn.
Toàn bộ người Liễu gia đều dùng ánh mắt tề xoát dừng ở trên người Phạm sư.
Phạm sư đi quanh mồ một vòng, cuối cùng buồn bực lắc đầu: “Mộ phần bốn phía không có dấu vết nào khác, cũng không có người động qua mộ địa, vậy vì sao hai chiếc đinh tán lại biến mất.”
Nghe xong lời Phạm sư, ngoại trừ Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đã biết, vẻ mặt những người khác đều hoang mang. Ngay cả người đã hiểu biết khả năng của Dạ Dao Quang, Đơn Cửu Từ vẫn nhìn mộ Liễu Thị Nhẫm đăm chiêu.
Lúc này, giữa đám người Liễu gia có giọng nói không lớn không nhỏ lẩm bẩm: “Cái lỗ này, cũng đủ ném bạc vào.”
Lời nói của hắn tất cả mọi người làm bộ như không nghe thấy. Rất rõ ràng không hề động qua mộ địa, vậy chính là không có khả năng có người tiến vào, người không thể vào thì sao
có thể đem bạc để vào? Trừ phi là quỷ, nhưng quỷ cần đào rút hai cái đinh sao?
Phạm sư quay quanh quan tài làm pháp, sau đó xoay người nói với mọi người: “Di quan chỉ được làm vào ban đêm, ban ngày mở quan là phơi thây, đó là đại bất kính đối với người chết.”
Chuyện này đại gia ai cũng đều hiểu rõ, vì thế người Liễu gia tính toán đem quan tài trở về. Phạm sư tính qua ngày mai cũng là ngày thích hợp để mai táng, chi bằng Liễu Thị Nhẫm an táng thêm lần nữa, vừa vặn đêm nay di quan, ngày mai làm pháp sự, sau đó an táng, người Liễu gia nhất loạt đồng ý.
Quan tài bị nâng về Liễu gia, Ninh An Vương liền phái trọng binh đến canh gác, Ôn Đình Trạm cùng Đơn Cửu Từ một bước cũng không rời khỏi Liễu gia, toàn bộ mọi người đều ở lại đợi đến ban đêm di quan, nhìn xem thuế ngân có đúng ở trong quan tài hay không.
Dùng xong bữa trưa, Ôn Đình Trạm liền lấy cớ cùng Dạ Dao Quang đi ngủ trưa, trở về chuẩn bị phòng cho khách bọn họ. Hai người hai chân mới vừa vào cửa, Cổ Cứu liền mang theo bao lớn bao nhỏ tìm tới.
“Đây là...” Dạ Dao Quang nhìn công cụ đo lường đầy đủ hết, vài cuốn tranh lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có rất nhiều bút họa, không khỏi nghi hoặc nhìn Ôn Đình Trạm, cầu hắn giải đáp nguyên do.
“Dao Dao, thời gian của chúng ta vô cùng cấp bách.” Ôn Đình Trạm tiến lên nói, “Nàng mau lấy ra Tử linh châu, đem đáy quan tài Liễu Thị Nhẫm hiện ra cho Chi Nam nhìn qua.”
Dạ Dao Quang nghe xong, chớp mắt hiểu rõ ý tứ của hắn, nàng nhíu mày: “A Trạm, việc này rất mạo hiểm!”
“Dao Dao, nàng tin tưởng ta.” Ôn Đình Trạm cực lực thuyết phục Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Không, muội không cho phép chàng làm việc như vậy.”
“Dao Dao, đây là biện pháp duy nhất của chúng ta hiện giờ.” Ôn Đình Trạm thần sắc kiên định.
Đáy mắt tàn khốc chợt lóe qua, Dạ Dao Quang mở miệng nói: “Quan tài Liễu Thị Nhẫm đang ở bên ngoài, không bằng trực tiếp đi phá huỷ!”
Kỳ thực Dạ Dao Quang không phải người dễ dàng quên đi nguyên tắc sống, hành vi của Liễu Thị Nhẫm trước khi chết cũng không làm nàng vứt bỏ nguyên tắc, chưa từng muốn Liễu Thị Nhẫm sau khi chết sau cũng không được yên ổn. Nhưng mà, ngay từ đầu nàng không nghĩ tới Ôn Đình Trạm dùng biện pháp nguy hiểm thế này lấy thuế ngân, so với thanh danh cùng tánh mạng Ôn Đình Trạm, phá huỷ mộ của một người chết đối với nàng mà nói thì có đáng gì?
Chỉ cần quan tài Liễu Thị Nhẫm trước khi mở bị hủy đi là có thể đem việc hủy quan đẩy tới người đứng sau lưng án thuế ngân này, Ôn Đình Trạm tất cũng cũng có thể thoát khỏi cục diện rối rắm này.
“Dao Dao, phá hủy quan tài quá dễ dàng, nhưng quan tài một khi bị phá huỷ, thuế ngân không đầy đủ, bệ hạ tất nhiên sẽ lại lệnh cho ta truy tra chủ mưu.” Ôn Đình Trạm nói.
“Vậy thì cứ tra!” Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ trả lời.
Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lắc đầu: “Dao Dao, mọi chuyện đều không đơn giản như thế. Đơn Cửu Từ quá giảo hoạt, hắn tất nhiên cũng đã nghĩ tới cục diện này. Ở trong triều, ta cũng đã tự mình xác nhận kẻ đứng sau có thù oán với Liễu gia. Đơn Cửu Từ vô cùng có khả năng sớm đã tìm được kẻ chết thay. Nếu như đây là một người hung ác cùng cực thì có thể chấp nhận đi, nhưng nếu Đơn Cửu Từ tìm một người lương thiện… Dao Dao, nàng và ta làm sao có thể yên tâm thoải mái để người vô tội chịu liên lụy?”
Đơn Cửu Từ đã lợi dụng Tào Cung cùng Hồ Đình, nhưng cả hai người đều không biết hắn là ai, huống chi là chủ mưu đứng sau, hắn nhất định cũng đã chuẩn bị người chịu tội thay.
- ---
Rose: hết chương rồi mà vẫn chưa biết ODT dùng cách gì T__T, hẹn mn chương kế vào thứ hai nhé!