Cuối cùng Lương Kỳ mặt mũi bầm dập được hạ nhân Lương gia nâng ra, mà Thương lão gia tựa hồ cũng không có chỗ nào tốt.
Nhưng sau khi Lương Kỳ trở về, liền nói với Ôn Đình Trạm: “Đại nhân yên tâm, sự tình đều đã làm thoả đáng.”
Nguyên lai Lương Kỳ cầm chứng cứ đi, Thương lão gia sau khi biết được chân tướng, hai lão gia hoả nhìn nhau không thuận mắt, một người mất thất ái tử, một mất thất ái nữ.
Thương lão gia hối hận vì mình hấp tấp đau buồn, mới để người khác thừa nước đục thả câu.
Mà Lương Kỳ lại hối hận đáng lẽ mình không nên ngăn trở, cừu hận này hơn phân nửa đời người, đột nhiên có chút thưởng thức lẫn nhau, nhưng oán hận chất chứa trong lòng khó nén, vì thế hai người liền hoàn toàn không giữ hình tượng tay đấm chân đá.
Đánh nhau một hồi, hai người lại ôm nhau thống khổ, tự trách cùng áy náy, cuối cùng tâm tình bình ổn mới thuận hoà nói chuyện.
Lương Kỳ thừa dịp cơ hội nay đưa phương thuốc của Ôn Đình Trạm cho Thương lão gia, buổi tối bọn họ hoả nộ diễn một vở tuồng cũng đã đủ rồi.
“Không phải nói còn có một vở kịch sao?” Bị Ôn Đình Trạm lôi kéo đi xem đường phố phồng thịnh nhất Long huyện, Dạ Dao Quang tò mò hỏi.
Truyện Hot
“Chúng ta không cần sử dụng đến, ngày mai chúng ta rời khỏi đây.” Ôn Đình Trạm đi ngang qua mốn cửa hàng nhỏ liền cầm lên một tượng đất, “Tượng đất này làm không tồi, màu sắc men gốm rất đều.”
Tượng đất là hình một cậu bé ngây thơ chất phác, tay cầm một mảnh lá sen, lá sen cao quá đỉnh đầu, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy đẹp: “Cái này đẹp.”
“Bao nhiêu tiền?” Ôn Đình Trạm liền hỏi người bán rong.
“Vị gia gia này, tượng đất 50 văn tiền.” Người bán rong là một tiểu tử trẻ tuổi, thứ này không giống như hắn làm ra, hắn là bán lại.
Giá không thấp nhưng Ôn Đình Trạm không trả giá, hắn đưa mắt ra hiệu với Vệ Kinh sau đó nắm tay Dạ Dao Quang rời đi.
Cả đêm bọn họ đều tìm mua những đồ vật hoặc lễ vật nhỏ, còn có rất nhiều món đồ chơi, Dạ Dao Quang thấy có hơi chút kỳ quái.
Còn không đợi Dạ Dao Quang mở lời hỏi, Ôn Đình Trạm liền nhỏ nhẹ: “Không phải muốn đi thăm Quảng Minh sao? Hôm nay mới hai mước, trước tiên cho đám người Nghi Vi về phủ đệ, chúng ta mang theo Khai Dương đi thăm đệ đệ, ta đã truyền tin cho Nguyên Ân đại sư, Nguyên Ân đại sư ở Bột Hải chờ chúng ta, chúng ta lựa chọn một chút quà mang đi cho con.
“A Trạm, chàng là phụ thân tốt nhất.” Thấy trượng phu dụng tâm đối đãi với nhi tử của chính mình như thế, trong lòng Dạ Dao Quang rất vui vẻ, cảm thấy giống như Ôn Đình Trạm hỏi han ân cần, quan tâm tới chính nàng vậy, càng tập trung khẩn trương cùng Ôn Đình Trạm lựa chọn lễ vật.
Thỉnh thoảng hai người sẽ cùng chọn một thứ đồ giống nhau nhưng bất đồng màu sắc xảy ra cãi lộn vài câu, cuối cùng quyết định mua cả hai.
Thời điểm bọn họ quay trở về nhà, tay bao lớn bao nhỏ, Dạ Dao Quang nhanh chóng bỏ toàn bộ những đồ trong giới tử lấy ra, sắp xếp lại một lượt mới cho lại vào trong.
Cảm thấy mọi việc đã mỹ mãn, nàng bắt đầu đi ngủ, trong lòng đặc biệt chờ mong ngày mai đến.
Hừng đông, bọn họ rời khỏi Long huyện, trước khi rời đi nghe được một sự kiện, chính l à đêm hôm qua Lương gia có tặc phỉ xâm nhập, đồ đạc cơ hồ bị cướp sạch, Lương lao gia còn trực tiếp bị doạ tới hôn mê bất tỉnh.
Nguyên lai Ôn Đình Trạm nói diễn, hoá ra là vở kịch này.
Chỉ sợ Thương lão gia lúc này đã đem phương thuốc cải biến đưa đến tay huyện lệnh Long huyện.
Hai người theo đường cũ rời khỏi Long huyện, lại một lần nữa đi ngang qua Nhạc huyện.
Lúc này đây, Ôn Đình Trạm để Vệ Kinh cùng Cổ Cứu ở lại tại huyện nha Nhạc huyện.
Nhưng trước khi Ôn Đình Trạm rời khỏi Nhạc huyện liền truyền ra ngoài tin tức bọn họ ở Nhạc huyện bị ám sát, lúc này đang nằm ở phủ nha.
“Chàng rốt cuộc nắm được nhược điểm gì của huyện lệnh Nhạc huyện làm hắn giúp chàng đặt bẫy Thường Tổ như vậy.” Dạ Dao Quang cảm thán nói, nàng biết Ôn Đình trạm sẽ dừng bước ở Nhạc huyện.
Ở Nhạc huyện dưỡng thương sáu bảy ngày, đến lúc đó Ôn Đình Trạm cũng