Đặc biệt khi cả hai nơi cách xa nhau mấy ngàn dặm, Dạ Dao Quang bỗng nhiên nhớ đến ngày ấy, nàng tiến vào sơn động, bởi vì năm tháng xoay chuyển mà trận pháp do tích trượng thiết lập mất đi hiệu lực.
Nàng rút lấy tích trượng, hơn nữa bố trí lại trận pháp, rồi sau đó nàng thu được vô số công đức, lúc này nhớ lại, nàng nghĩ tích trượng đặt ở nơi đó nhất định đang trấn áp cái gì.
Hôm nay thấy kết cấu đảo nhỏ của Bột Hải, nàng tin tưởng vững chắc, nhất định ba vị cao tăng đang trấn áp gia hoả này.
Cơ hồ không cần người dẫn đường, cũng không cần thông báo NGuyên An, càng không cần dùng la bàn định vị phương hướng.
Ký ức Dạ Dao Quang trở về, nàng cứ theo lộ tuyến xâm nhập Nam Hải lúc trước, cứ như vậy tìm được Nguyên Ân.
Điều khác biệt với đảo Nam Hải chính là nơi này có một toà tháp cao, Nguyên Ân cũng đang ở chỗ này.
“A di đà phật, tiểu hữu đã tới.” Nguyên Ân ôm theo Quảng Minh tới đây, thuận theo tự nhiên đem Quảng Minh đưa cho Dạ Dao Quang, “Tiểu hữu tựa hồ quen biết với nơi đây.”
Nguyên bản cảm ứng được hơi thở của Dạ Dao Quang, Nguyên Ân tính toán tự mình ra đón, nhưng hắn dở chút sự tình với hai tiểu sa, vừa mới đi ra đã nhìn thấy Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đã tiến vào.
Nhanh như vậy làm Nguyên Ân có chút kinh ngạc.
Dạ Dao Quang đem nhi tử ôm vào trong lòng, da thịt cậu trắng hồng, mắt mở to đen nhánh giống hệt đôi trân châu đen của Ôn Đình Trạm.
Đã sắp được nửa tuổi, cậu bắt đầu muốn mút tay, tay nắm thành nắm đấm trên miệng, nhìn thấy Dạ Dao Quang liền ha ha cười ra tiếng, tựa hồ thân mình còn ngọ nguậy, hướng tới lồng ngực mẫu thân cọ vào, lập t ức làm tim Dạ Dao Quang như tan chảy.
Tâm trí Dạ Dao Quang để hết vào nhi tử, nơi nào có thời gian để ý tới Nguyên Ân, Ôn Đình Trạm liền tiến lên: “Đại sư, Dao Dao mấy năm trước ở trên cô đảo Nam Hải phát hiện…”
Nguyên Ân nghe xong lúc sau, lần đầu tiên sững sờ, có chút vội vàng bắt lấy tay Ôn Đình Trạm: “Tích trượng kia chính là song luân mười hai vòng thiếc, khảm năm viên đá màu sắc bất đồng?”
Ôn Đình Trạm nhìn xuống cánh tay Nguyên Ân đang bắt lấy tay của mình, không thể không gật đầu.
“Thứ cho lão nạp thất thố.” Nguyên Ân lúc này mới ý thực được mình quá mức kích động.
“Đó là chí bảo Phật môn từ ngàn năm trước, đã mất tích cùng tam thân Ma Hoàng, lại không nghĩ tới đại sư năm đó thiết hạ diệu kế dùng để trấn áp tam thân Ma Hoàng.
Nghĩ tới ba vị đại sư được lệnh dẫn tam thân Ma Hoàng tới nơi này hoá ra sớm có nguyên do.
Nguyên lại Ma Hoàng năm đó bị phong ấn lần hai, thế nhưng có công của tiểu hữu.”
“A Trạm, chàng nhìn xem, con phun bong bóng, con thế nhưng đã biết phun bong bóng.” Dạ Dao Quang phảng phất như phát hiện được một thế giới mới, ôm tiểu gia hoả tới trước mặt Ôn Đình Trạm, hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Nguyên Ân, một bộ dáng hào hứng, gấp không chờ được muốn cùng phụ thân của hài tử mình cùng nhau chia sẻ.
Mặt Ôn Đình Trạm nháy mắt cũng trở nên nhu hoà, hắn duỗi tay trêu đùa nhi tử.
Nhưng tiểu gia hoả tựa hồ coi ngón tay phụ thân như món đồ chơi, gắt gao nắm chặt không buông, còn muốn kéo tay phụ thân tới bên miệng nhét vào.
Ôn Đình Trạm để cho cậu thoải mái gặm ngón tay của mình, không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Gặm được một miếng, Quảng Minh liền ném ngón tay ra.
Dạ Dao Quang nhìn rất rõ ràng, chính là ném, làm nàng không khỏi cười ra tiếng: “A Trạm, nhi tử ghét chàng a.”
“Mẫu thân, mẫu thân, mau cho con xem đệ đệ.” Tuyên Khai Dương chưa đủ cao, nhón mũi chân cũng không nhìn thấy bộ dáng đệ đệ, có chút sốt ruột.
Dạ Dao Quang liền ngồi xổm xuống, Ôn Đình Trạm sợ nàng mệt, muốn duỗi tay tiếp nhận hài tử tới, kết quả Dạ Dao Quang nhất quyết không buông tay.
Tuyên Khai Dương nhìn Quảng Minh trong lòng Dạ Dao Quang, đôi mắt tức khắc liền sáng: “Nương, đệ đệ trắng quá, thật xinh đẹp, thật đáng yêu.”
Còn mềm mại nữa, làm tay Tuyên Khai Dương cũng phát ngứa, muốn đưa tay ôm lấy cậu vào ngực.
“Cho con ôm đệ đệ này.” Nhìn thấu tâm