Thân kiếm màu ngân bạch không giống như lúc trước, Dạ Dao Quang duỗi tay búng búng mũi kiếm, tiếng vọng thanh thúy phảng phất như một loại nhạc cụ rất dễ nghe.
Dạ Dao Quang ngắm nghía một hồi lâu, sau đó hứng thú bừng bừng, cầm phong thư đang đọc dở tiếp túc, muốn biết cây kiếm này được chế tạo từ thứ gì.
Dạ Dao Quang cảm thấy hoàn toàn không thua kém nhuyễn kiếm lúc trường dùng hoàng thiết rèn tặng cho Tiêu Sĩ Duệ, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Đọc tiếp mặt sau phong thư Thương Quân Nguyệt viết, Dạ Dao Quanh mới biết được thanh kiếm được dùng thuỷ ngân thiết rèn.
Thủy ngân thiết là một loại thiết* (sắt) cực kỳ hiếm thấy.
Loại thiết này mềm gần như chất lỏng, chỉ cần nhiệt độ cao chút có thể hòa tan.
Ban đầu là màu ngân bạch như bạc, sau khi hòa tan lại là màu ngân bạch hơi xanh, cho nên gọi thủy ngân thiết, cũng không phải loại thủy ngân đời sau tìm thấy.
Loại thủy ngân thiết này phải dùng nhiệt độ nhất định để làm tan chảy, sau đó lại dùng lửa mãnh liệt hơn để trộn lẫn những vật liệu khác đốt tới sôi trào.
Trong lúc nung thiết, một đại lượng khí Ngũ hành chi thủy truyền vào mới có thể tinh luyện.
“Thật là trong họa có phúc.” Dạ Dao Quang nhìn thanh kiếm mỏng như sợi tóc, thật sự còn có thể so sánh với độ mỏng của cánh ve tới hình dung.
Dạ Dao Quang khônh vận khí hướng tới một chậu hoa ở xa chém xuống.
Mặc dù không sử dụng khí Ngũ hành, bình hoa cách Dạ Dao Quang chừng mười bước kia không tiếng động bị chém làm đôi, chính là chỉ dùng một lần hạ kiếm.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang liền gấp gáp cầm thư mang theo kiếm sao vội vàng rửa mặt, túm lấy hai cái bánh bao, đi chia sẻ vui sướng với Ôn Đình Trạm.
“Việc này đúng là như thế, hầu gia yên tâm, ta đã phái người đuổi theo tra.”
Dạ Dao Quang vừa bước vào hậu đường liền nghe được giọng nói của Diệp Phụ Duyên, nhìn đến Diệp Phụ Duyên đang khom người nói với Ôn Đình Trạm gì đó.
Ôn Đình Trạm nguyên bản nghiêm túc nghe, nhìn thấy thân ảnh Dạ Dao Quang liền gật đầu, đứng lên hướng tới phía Dạ Dao Quang đi tới, nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của nàng, lại nhìn đến kiếm sáo trong tay: “Đã sửa được rồi?”
“Đúng thế, sửa được rồi, chàng nhìn xem, thật sự với kiếm ban đầu của chàng giống nhau như đúc.
Không, phải nói là còn tốt hơn so với trước kia.” Dạ Dao Quang đem cây sáo đưa tới trong tay Ôn Đình Trạm, nàng biết Ôn Đình Trạm vẫn luôn tiếc cây kiếm sáo bị chặt đứt.
Vừa cầm vật vào tay, xúc cảm so với ngày xưa không khác nhau, rút cây kiếm của hắn ra, lại càng cảm thấy sắc bén thêm vài phần, ngay cả Diệp Phụ Duyên không hiểu võ nghệ đứng một bên nhìn cũng không cầm lòng được mà tán thưởng: “Kiếm tốt.”
Nhưng thật ra tốt chỗ nào, Diệp Phụ Duyên cũng không nói ra được, chỉ cảm giác nó không giống bình thường.
“Mũi kiếm này…..” Ánh mắt Ôn Đình Trạm dừng ở trên mũi kiếm, ánh sàng màu bạc phản chiếu ngược vào đáy mắt hắn, làm đôi mắt đen nhìn như ôn nhuận cũng trở nên vô cùng sắc.
Đây là thủy ngân thiết, chỉ có người tu luyện mới có thể tìm thấy và rèn ra, hiện giờ thanh kiếm này đã không phải là pháp khí đơn thuần, có thể đả thương tu luyện giả, chỉ cần chàng nội lực đủ thâm hậu.” Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng trên thân kiếm, người tập võ một khi đạt tới cấp bậc tông sư là có thể đánh một trận với tu luyện giả dưới Phân Thần kỳ.
Nếu như có binh khí phi phàm, còn có thể ganh đua cao thấp với người tu vi cao hơn.
“ Thủy ngân thiết……” Ôn Đình Trạm rất ít khi gặp thứ có thể làm tim hắn đập nhanh, chỉ có Dạ Dao Quang trước mắt mới có thể làm hắn động tâm, đây là lần đầu tiên có một đồ vật làm lòng hắn phập phồng.
Nếu thật sự có thể đối phó với các sinh linh tu luyện, thời điểm hắn cùng Dạ Dao Quang gặp gỡ kình địch, hắn chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không thể cùng nàng kề vai chiến đấu vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, nghĩ đến ngày sau bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đứng bên cạnh nàng mà không phải phía sau, tay nắm kiếm sáo của Ôn Đình Trạm không tự chủ được mà run lên vài phần.
Dạ Dao Quang đem tin của Thương Quân Nguyệt