Quái Phi Thiên Hạ

Đạt Thành Hiệp Nghị


trước sau



Gia hỏa Tu Tuyệt này đã hố nàng một lần, dùng nàng làm khối đá kê chân, bước lên bảo tọa chủ Ma Cung, thế nào cũng phải cho nàng chút thù lao mới phải.

Nếu hắn không hiểu phân lễ này, vậy chính nàng tìm tới cửa để nhắc hắn.
Phục Ma Phong, lần thứ hai Dạ Dao Quang tới, cũng là tâm trạng khác với lần trước, lúc này đây Dạ Dao Quang quang minh chính đại, trước lúc bọn họ tới Hàng Châu Tây Ninh, Dạ Dao Quang đã nhận được tin Tu Tuyệt soán vị thành công, chẳng qua lúc đó nàng cũng không quan tâm.

Ma Cung vẫn luôn tồn tại, trăm ngàn năm chưa bị tiêu diệt, mà ai làm ma chủ cùng Dạ Dao Quang không có nửa điểm quan hệ.
Bay vọt qua con sông tại đây, vừa rơi xuống đất, mấy tên tiểu ma tu liền bất ngờ xuất hiện trước mặt Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang là tu luyện giả thuần khiết, tức khắc cả người đề phòng: “Người tới là ai?”
“Đi nói cho Tu Tuyệt ma chủ các ngươi, nói lão nương của hắn tới, báo hắn tức tốc tự mình nghênh đón.” Ngữ khí Dạ Dao Quang không thể không cuồng vọng.
“Ngươi tìm chết!” Dạ Dao Quang vừa nói hết câu, những tiểu ma đầu này sớm đã đi theo Tu Tuyệt, được giao trong trách bảo hộ địa phương giáp ranh quan trọng như vậy, thế mà dám nói những câu nhục nha ma chủ bọn chúng!

Ngay lúc ba tiểu ma đầu định vây công, tay Dạ Dao Quang nhấc lên, ma cốt Ninh Anh liền huyền phù trong lòng bàn tay nàng.

Ma cốt vừa ra, thân hình ba tên ma đầu cứng đờ, ma khí vừa dựng lên nháy máy tụt xuống.
Dạ Dao Quang cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ma khí bị áp chế tuyệt đối như vậy, nàng không khỏi nghĩ tới lời nói của Huyết Ma Diệu Tinh, khắc tinh của ma trước nay không phải là Phật……
Chỉ trong giây lát, Dạ Dao Quang thu lại cảm xúc trầm giọng nói: “Còn không mau đi!”
Gặp ma khí cường hãn như vậy, bọn chúng thật sự chỉ cảm nhận được trên người ma chủ, ngay cả đại hộ pháp cũng không có, bọn chúng cũng không dám cho rằng Dạ Dao Quang tới cửa khiêu khích, cho nên để lại hai người thủ, một người nhanh chóng đi thông báo.
Thời gian trôi qua ước chừng nửa chén trà nhỏ, Ma Cung vang lên tiếng kèn, rồi sau đó lá cờ màu đỏ sậm dựng lên, một con đường như bạch ngọc từ trong hư không trải ra, thẳng tới dưới chân Dạ Dao Quang, vô số ma tu dốc toàn bộ lực lượng canh giữ hai bên đường bậc thang, cung kính cúi đầu.
Dạ Dao Quang khịt mũi cười một tiếng liền dẫm lên con đường bạch ngọc, nàng thừa hiểu, đây là trận pháp truyền tống của Ma tộc, tự nhiên sẽ đưa nàng vào bên trong Ma Cung.

Bên trong Ma Cung kiến tạo không âm u đáng sợ như người thế nhân tưởng tượng, không phải nơi rải đầy xương trắng, mỗi nơi đầu dùng xương người để xây dựng.

Ngược lại, Ma Cung lại rất tráng lệ huy hoàng, một chút cũng không kém hơn so với hoàng cung, nhìn thoáng qua còn xa hoa hơn cả của các tông môn.
Dạ Dao Quang bị trận pháp truyền tống trực tiếp đưa vào bên trong đại điện, trên bảo tọa phía xa, Tu Tuyệt nghiêng người dựa vào một bên tay vịn, một chân gác lên tay ghế phía bên kia, tư thế tùy tiện không để ý tới ai khác.

Hắn hiện tại không phải là bộ dáng hài tử, mà mang bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, Tu Tuyệt thiếu niên này mày rậm mắt to, ngũ quan không quá tinh xảo, chắp vá nhìn tạm được.
“Rốt cuộc được như ý nguyện, ngươi vì sao không quý trọng bảo tọa của mình thế?” Dạ Dao Quang châm chọc nói.
“ ‘Nương’ của bản tôn đại giá quang lâm có chuyện gì chỉ giáo?” Tu Tuyệt cũng không muốn đôi co cùng một nữ nhân, gọn gàng dứt khoát mở miệng hỏi.
“Ngươi hố ta một phen, còn mượn dùng ta làm kế điệu hổ ly sơn, ly gián thượng vị, hoàn thành mục đích mà ngươi vắt óc nhiều năm tìm mưu kế như vậy cũng chưa chắc làm được.


Ta lại suýt nữa bị ngươi hại chết, ngươi có phải cũng nên có chút biết ơn?” Dạ Dao Quang cũng trực tiếp nói, “Ta cũng chứng mắt mấy thứ đồ vật của Ma Cung, cũng không có thứ tình cảm cao thượng kia, ngươi cứ giữ lại cùng Ma Cung dốc lòng hướng về phía trước.”
“Vậy ngươi muốn thứ gì?” Tu Tuyệt lại nảy sinh hứng thú.
“Mồi lửa Thiên Dương.” Dạ Dao Quang không tin chuyện

lớn như vậy Tu Tuyệt lại không chú ý.
Tu Tuyệt đánh giá Dạ Dao Quang một chút: “Ngươi muốn mồi lửa Thiên Dương làm gì?”
Nữ tử căn bản không cách nào nhận mồi lửa mãnh liệt như vậy, chắc chắn sẽ phân thế mà chết, nam tu cũng chưa chắc ai cũng có thể nhận.
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Dạ Dao Quang sẽ không đem thứ tốt của mình nói cho người sớm hay muộn sẽ trở thành địch nhân, “Ngươi chỉ cần giúp ta hỗ trợ Thương Lang tông chủ giành được là được.”
“Tông chủ Thương Lang Tông?” Tu Tuyệt có chút nghiền ngẫm nói, “Ngươi rốt cuộc muốn trợ giúp hắn hay muốn làm hại hắn? Cứ cho ngươi muốn hại hắn đi, mồi lửa Thiên Dương làm tu vi hắn đại trướng, Thương Lang Tông lại nổi tiếng với việc luyện khí, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trời cho này.

Nếu ngươi trợ hắn, ta vừa mới trở thành đại ma đầu cung chủ Ma Cung, đi trợ giúp tiên tông, nếu chuyện này truyền ra, Thương Lang Tông ngày sau chỉ sợ khó có thể dừng chân ở giới Tu chân.”
“Ta tất nhiên không muốn người ngoài biết, cho nên mới có thể không lộ dấu vết, không muốn liên lụy Thương Lang Tông, tốn nhiều công sức tới thỉnh ma chủ.” Dạ Dao Quang buông tay nói, “Ta chỉ nhìn vào kết quả, ngươi giúp ta đem chuyện này giải quyết tốt.

Sự tình ở Hàng Châu của chúng ta cũng xóa bỏ toàn bộ, ân tình năm đó ta cứu ngươi một mạng tại Phục Ma Phong cũng xí xóa.”
“Nghe như ta chiếm được nhiều chỗ tốt lắm ấy.” Tu Tuyệt cười nhạo nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Dạ Dao Quang nhướng mày, “Đúng rồi, ta tặng thêm cho ngươi một tin tức, Huyết Ma ngươi phái đi kia đã nuốt thủy thần trọc khí, hiện giờ đã tìm một nơi ẩn nấp luyện hóa, chờ tới khi hắn luyện hóa xong thủy thần trọc khí, chỉ sợ muốn soán ngôi Ma Hoàng, đến lúc đó với tu vi của ngươi……..

có thể áp chế được hắn, chỉ có Ninh Anh, ngươi nói vậy cũng không nghĩ tới ghế ngồi chưa nóng đã phải dâng cho người khác sao.


Cho nên ngươi tốt nhất đừng để lời ta như gió thoảng bên tai.

Ta nghĩ Ninh Anh không ngại có người chạy việc tu vi cao hơn ngươi đâu.”
“Thủy thần trọc khí!” Tu Tuyệt nghiến răng nói ra bốn chữ này, có kinh ngạc cùng phẫn nộ, khó trách Diệu Tinh sau khi đi liền không thấy bóng dáng, làm hại hắn tưởng rằng Dạ Dao Quang xảy ra chuyện gia, chạy nhanh ra tay đi tra, biết Dạ Dao Quang không có trở ngại nhưng Diệu Tinh lại vẫn như cũ triệu hoán thế nào cũng không ra, hắn còn suy đoán có phải Diệu Tinh bị Dạ Dao Quang gài bẫy mà ngã xuống hay không.
Đang tính mấy ngày nữa nếu vẫn chưa có tin tức của Diệu Tinh, hắn sẽ tự mình đi tìm Dạ Dao Quang hỏi cho rõ ràng.

Vừa lúc hôm nay Dạ Dao Quang tìm tới, lại không nghĩ đến Diệu Tinh mất tích là vì lý do này!
“Nếu vị trí này ta ngồi còn chưa ấm, không sợ Ninh Anh bỏ quên ta đi, dù sao ngươi hiện tại vẫn hoàn hảo chưa tổn hảo gì, nhưng Ninh Anh vẫn đang bị khóa, ta vì sao phải trợ ngươi? Cho dù lúc trước ngươi đã cứu ta, ta có nói sẽ hồi báo sao?” Tu Tuyệt không hề cảm thấy lời nói của mình vô sỉ, đạm thanh nói.
Dạ Dao Quang câu môi, cười lạnh nói: “Sớm đã biết ma vật vốn là như vậy, vô sỉ không thấy điểm cuối.

Diệu Tinh cùng phu quân ta có thề ước, phu quân ta có thể trói buộc hắn.

Ngươi giúp ta mồi lửa Thiên Dương, phu quân ta có thể đảm bảo Diệu Tinh không thể dễ dàng phân thân.”
“Thành giao!” Tu Tuyệt phảng phất chỉ chờ những lời này..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện