Đàm điều kiện đã xong, Dạ Dao Quang một khắc cũng không muốn ở lại Ma Cung, nàng cũng không biết có phải do nàng ghét cái ác từ tận xương tủy hay không, nàng cảm thấy dù nàng ở gần Tu Tuyệt chỉ trong chốc lát nhưng nàng đã phải cực kỳ kìm nén để không động thủ với hắn.
Chỉ tiếc rằng tu vi của nàng hiện tại cùng Tu Tuyệt kém quá xa, cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Dạ Dao Quang nhanh chóng về tới Tây Ninh phủ, Mạch Khâm cơ hồ về sau nàng một bước chân.
“Dao Quang, muội có việc gì cần ta tới Tây Vực xử lý không?” Mạch Khâm trở lại Cửu Mạch Tông biết sự tình mồi lửa Thiên Dương, phụ thân hắn đã xuất phát trước, hắn đi giúp Dạ Dao Quang hỏi thăm tin tức Bé Ngoan cho nên tới chậm hơn.
Dạ Dao Quang hồi âm, nhờ hắn nếu có tới Tây Vực, thuận đường qua Tây Ninh phủ một chuyến, nguyên nhân cụ thể cũng không nói.
Dạ Dao Quang vui vẻ đẩy Càn Dương vừa chạy ra nghênh đón nàng tới trước mặt Mạch Khâm: “Mạch đại ca, đóng gói hắn mang đi đi.”
“Muội nói ta đưa Tiểu Dương đi?” Mạch Khâm hơi nhíu mày: “Dao Quang, lần này với tu vi những người tới tranh đoạt mồi lửa, tu vi của ta cũng chỉ dùng lót đế thôi.”
Mạch Khâm đạt tới tu vi Phân Thần kỳ, so với Dạ Dao Quang cao hơn một ít, Càn Dương mới Hóa thần kỳ, còn ở dưới Dạ Dao Quang.
Dùng tu vi này để nhảy tới nơi tranh đoạt mồi lửa, chỉ sợ sẽ thành cá nằm trong chậu.
“Không có việc gì, hắn không chết được.” Dạ Dao Quang hồn nhiền không thèm để ý, “Mạch đại ca, huynh đưa hắn đi, không chừng lại có chỗ dùng.”
Dạ Dao Quang nói mãi như vậy, Mạch Khâm cũng khó chối từ, vì thế liền gật đầu, kéo theo Càn Dương không tình nguyện, lưu luyến mỗi bước đi chạy tới Tây Vực.
“Sao ta lại có cảm giác mồi lửa Thiên Dương đã là vật nằm trong tay Tiểu Dương?” Nhìn hướng Mạch Khâm cùng Càn Dương biến mất, nghĩ đến từ khi phật quang xuất hiện, đến giờ là Băng tinh linh châu, Càn Dương một đường vận khí nghịch thiên, Ôn Đình Trạm có cảm giác dở khóc dở cười.
“Muội cũng không phải cho Tiểu Dương đi cùng Thương Lang Tông cùng Cửu Mạch Tông để tranh đoạt.” Dạ Dao Quang tức giận nói với Ôn Đình Trạm, “Muội là để ngừa vạn nhất, đến lúc đó thật sự cho dù có Tu Tuyệt tương trợ, Thương Lang Tông cùng Cửu Mạch Tông cũng không tranh được mồi lửa thì nên làm thế nào cho phải? Hơn nữa mồi lửa Thiên Dương ra đời từ trong hỏa cốc, tu vi Tiểu Dương căn bản không chịu nổi nó, nhưng nơi mồi lửa ra đời sẽ lưu lại tàn lưu linh hỏa khí, thứ Thương tông chủ kia chướng mắt đối với Tiểu Dương lại là cực tốt, có thể tăng tiến tu vi của hắn.
Còn nếu hắn thật sự bắt được mồi lửa Thiên Dương, cũng sẽ đưa tới cho Thương Lang Tông hoặc Cửu Mạch Tông, hiện tại Tiểu Dương không dùng được thứ này.
Những loại bảo vật cố dung hợp dù chỉ thiếu một khắc, liền thêm một nguy hiểm trí mạng.”
Đây là suy tính của Dạ Dao Quang, chủ yếu để Càn Dương đi trải việc đời, tu luyện tại nơi chi hỏa thuần dương tăng tiến tu vi, Càn Dương đã chạm tới lá chắn Luyện Hư kỳ, nói không chừng lần đi này có thể đột phá tiến vào tu vi Luyện Hư kỳ.
Đương nhiên, ông trời nếu thật sự quá thiên sủng hắn thì cũng quá tốt, đến lúc đó mang về mồi lửa, trước mắt giúp nàng làm tan băng của Băng tinh linh châu, sau đó lại quyết định tiếp theo sẽ làm gì với nó.
“Đúng rồi, chàng vì sao nói muội cố ý đem lời thề giữa chàng cùng Huyết Ma nói cho Tu Tuyệt?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này.
“Kiềm chế bọn chúng.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, kéo nàng hướng trong phòng, “Tu Tuyệt rõ ràng rất coi trọng địa vị ma chủ, Huyết Ma nguyên đang nghe theo lệnh hắn, đợi tới khi Diệu Tinh thành Ma Hoàng, hắn không coi trọng quyền thế, nhưng cũng sẽ không cam tâm ở dưới người khác.
Nhưng Diệu Tinh cùng ta có lời thề, hắn không có cách nào chủ động đi đối phó Tu Tuyệt, Tu Tuyệt lại biết người chấp hành thề ước là ta, hắn kiêng kị Diệu Tinh, nhưng Diệu Tinh lại bị ta quản chế.
Nếu ta không để ý tới việc thực hiện lời thề này, Diệu Tinh liền có thể quang minh chính đại giết hắn.”
“Kỳ diệu a!” Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời, sau đó che miệng cười gian, “Chỉ sợ Diệu Tinh chính mình cũng chưa nghĩ đến, hắn nghĩ rằng mình được tiện