Ngay lúc Dạ Dao Quang tâm tình vui vẻ, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc ai uyển, thực rõ ràng là nhạc đưa tang, ngày Tết nhất làm tang sự…..
Dạ Dao Quang chỉ có thể thở dài nhẹ trong lòng.
“Sao, đội tang này như thế nào lại cột dây lụa đỏ?” Dạ Dao Quang liếc mắt vọng đến trên bờ, liền nhìn thấy đội ngũ đánh trống thổi kèn kia, chiêng trống của bọn họ đều cột sợi dây lụa màu đỏ, tang sự không phải nên cột màu trắng đen sao?
“Phu nhân từ nơi khác tới, tất nhiên là không biết, đây cũng không phải làm tang sự.” Người chèo thuyền dùng giọng nói đặc ngôn ngữ địa phương nói với Dạ Dao Quang.
“Không phải tang sự?” Dạ Dao Quang nhìn trên bờ đội ngũ càng ngày càng tới gần, còn nâng quan tài nữa, nhà ai làm hỉ sự như vậy a?
“Đây là phú hộ Tưởng gia trong thành làm cho nhi tử sắp chết.” Người lái thuyền nói với Dạ Dao Quang, “Nhưng cũng không hoàn toàn là hỉ sự.
Tưởng công tử này tuổi còn trẻ nhưng yểu mệnh, người trong nhà lo lắng Tưởng công tử đi nhưng chưa trải hết sự đời, vừa lúc Thu gia Thành Đông nữ nhi đang tuổi thanh xuân cũng sinh bệnh hiểm nghèo mất đi.
Cô nương Thu gia kia chính là mỹ nhân nổi nhất trong thành chúng ta, sau khi Tưởng gia biết tin, lập tức đi phái người làm mai.
Thu gia cũng không muốn khuê nữ một mình xuống hoàng tuyền, hai nhà ăn nhịp với nhau liền thành thông gia.” Người chèo thuyền cười nói, “Thỉnh pháp sư tính ngày tháng, nếu hôm nay không làm, vậy phải chờ đến tháng ba năm sau mới có ngày lành, thi cốt thì có chờ được lâu như vậy đâu, vì thế hai nhà thống nhất hôm nay liền thực hiện.”
“Đây là trong truyền thuyết…” Dạ Dao Quang còn đang tò mò, hai đời nàng lần đầu tiên thấy.
Đời trước chỉ nghe nói qua có hình thức này, nhưng những người bình thường lại coi huyền học như giang hồ bịp bợm, không phong kiến, không mê tín, chỉ tin tưởng vào cái gọi là khoa học, tự nhiên sẽ không làm ra những việc loại này.
Hai nhà đều có con vừa mới chết.
loại chuyện này Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy có gì quá mức, lại không phải tìm người sống chôn cùng người chết.
Dạ Dao Quang suy nghĩ tới đây, đội ngũ kia cách bờ sông vừa lúc con thuyền của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đi qua, trong nháy mắt này, ánh mắt Dạ Dao Quang sắc bén, nàng nhanh chóng nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không tiếng động gật đầu với nàng, Dạ Dao Quang không khỏi híp mắt quay đầu nhìn đoàn người đi ca.
Cho dù tiếng chiêng trống rung trời, nhưng với nhĩ lực nhạy bén của Dạ Dao Quang, nàng nghe thấy trong tiếng chiêng trống có thanh âm đá đạp lung tung.
Tầm mắt nàng dừng ở quan tài đang được nâng lên, quan tài có lay động rất nhỏ, lại không giống như đong đưa bình thường, cũng chứng minh trong quan có gì đó giãy giụa.
Nàng không dấu vết thả Kim Tử ra, bên tai truyền cho Ôn Đình Trạm âm thanh tâm hữu linh tê: “Nhà đò, chúng ta đều là người xứ khác, chưa từng gặp qua, phiền ngài tìm một chỗ phía trước cập bờ, ta dẫn phu nhân đi xem xem.”
“Các ngươi cũng đâu còn thiếu niên, cũng không phải người sống thành hôn, có gì náo nhiệt đâu.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng người lái đò vẫn tìm một chỗ gần nhất để ngừng lại.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang nhảy lên bờ, sau khi thanh toán cho nhà đò, Dạ Dao Quang một đường lôi kéo chạy như điên theo đội ngũ phía trước.
Hai người trùm kín áo choàng, một đen một trắng, theo từng bước nhảy của bọn họ, áo choàng phần phật tung bay.
Nhà đò nhìn dáng vẻ này của hai người liền cảm thấy vị phu nhân này nổi lên tò mò, người phu quân này cũng thực tốt, chuyện này cũng nguyện ý theo nàng.
“Là nữ tử mệnh tốt.” Nương tử của người lái thuyền cũng nhịn không được cảm thán.
Dạ Dao Quang đích xác sốt ruột, quan tài bị bịt