Sau khi nghe lén được mẹ kế ngày sau an bài với mình thế nào, Thu cô nương liền liều mạng muốn trốn thoát.
Nàng nỗ lực trong mọi hoàn cảnh, có thể học được gì sẽ cố gắng học hết thảy.
Khi người khác thoải mái ngồi trong phòng nghe tiên sinh giảng bài, nàng bất luận ngày đông giá lạnh hay ngày hè nóng bức, chẳng sợ xương cốt đông lạnh đến phát đau, chẳng sợ quá nóng mà suýt ngất, nàng đều sẽ kiên trì đứng dưới mái hiên nghe.
Đang lúc người khác đã ngủ ngon, nàng vì để hôm sau có thể đi nghe giảng bài, thức khuya đem tất cả những việc ngày mai cần làm chuẩn bị tốt, tranh thủ từng giờ từng khắc.
Bốn năm kia từ khi nàng quyết tâm nghe giảng, mỗi ngày nàng chỉ ngủ một canh giờ rưỡi.
Hôm nay nàng biết là cơ hội duy nhất để lưu lại Tường gia, nàng không muốn chết.
Nàng muốn sống thật tốt, cho dù cả đời này không gả chồng thì có sao, thế gian này có mấy nam nhân có thể tin tưởng, nhìn xem cha nàng liền biết.
Nàng không cầu phú quý của Tưởng gia, chỉ nghĩ tới một nơi an bình để nàng có thể ăn no mặc ấm, nếu có thể đi học, xem một ít văn thư đã là ước mơ quá mức tha thiết của nàng.
“Còn thất thần làm gì, còn không mau đỡ tam thiếu nãi nãi đứng dậy?” Tưởng Xương Hưng phân phó nha hoàn bên cạnh.
“Tưởng lão gia……” Mẹ kế Thu cô nương há mồm muốn nói.
Tưởng Xương Đức lại không cho bà cơ hội này, nếu đại ca hắn đã tán thành, như vậy Thu thị đã là người Tưởng gia bọn họ: “Các ngươi nếu không nhận, sính lễ của Tưởng gia còn đó, các ngươi để lại rồi rời đi đi.”
Vợ chồng Thu gia làm sao có thể bỏ được, kia chính là một ngàn lượng bạc trắng a, bọn họ sống cả dời cũng chưa nhìn thấy, còn chưa nói tới đồ trang sức, vải vóc, lương thực, dược liệu mà Tưởng gia đưa tới, ước chừng ba ngàn lượng bạc.
“Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, nhà đầu về sau là người Tưởng gia.” Cha của Thu cô nương bị mẹ kế xô đẩy, chỉ có thể mặt cười làm hòa nói.
“Nếu đã là người một nhà, nhị đệ, đệ mau cho hạ nhân đưa bọn họ tới Thúy Minh Lâu đãi tiệc, sau đó tự mình tiễn bọn họ trở về.” Tưởng Xương Hưng phân phó Tưởng Xương Đức.
“Ông thông gia khách khí, khách khí.” Cha Thu cô nương hoàn toàn không nghe ra ngữ khí châm biếm cùng khinh thường trong lời của Tưởng Xương Hưng.
Nhà người ta không muốn kêu hắn một tiếng thông gia, càng không muốn bọn họ tiếp tục ở lại Tưởng gia, trực tiếp lệnh hạ nhân chiêu đãi bọn họ.
Cha Thu cô nương lôi kéo tức phụ không muốn theo hạ nhân Tưởng gia rời đi.
“Ông kéo tôi làm gì, nha đầu chết tiệt kia còn ngạnh……..”
“Hả, bà nói nhỏ một chút, bà là người không có kiến thức, ngày sau nha đầu nhà chúng ta chính là tam thiếu nãi nãi Tưởng gia, bà còn không làm một tức phụ cho tốt, sợ con đường tiền bạc cả nhà ta sau này sẽ bị chặt đứt……..”
Giọng nói hai người càng ngày càng xa, bọn họ tự cho đã cố tình đè thấp âm lượng, nhưng người đứng trong toàn bộ nội đường đều nghe được, Thu thị xấu hổ cúi đầu.
Tưởng Xương Hưng cũng không biết có phải vì Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang vẫn còn ở đây hay không, mà cũng không cảnh cáo thêm, hắn phân phó Tưởng Xương Đức tự mình dẫn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới phòng cho khách.
“Xấu trúc ra hảo măng.” Dạ Dao Quang tới phòng liền thuận thế ngả lưng lên giường nằm.
“Xem ra Thu thị này không bình thường.” Ôn Đình Trạm nghe xong liền nói, có thể làm Dạ Dao Quang nói ra những lời này tuyệt đối không chỉ dựa vào những gì Thu thị kia vừa biểu đạt, hắn không có quên bản lãnh phu nhân nhà hắn là gì.
“Thu cô nương có mặt kim hình.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm hiểu ý.
“Mặt kim hình?”
“Phải, tướng mạo nữ nhân có thể chia làm bốn loại kim mộc thủy hỏa thổ, cũng có bốn loại mặt hình bất đồng, trong đó nếu là mặt kim hình, chính là mặt có chút thịt, sóng mắt ánh sáng nhu hòa, cánh mũi hai bên cân đối, đó chính là tướng vượng phu tốt nhất.
Vượng phu không có nghĩa chỉ là giúp phu, tương lai trượng phu của nàng tất phát, sẽ có quyền thế phi thường, trở thành thống trị một phương cũng không có gì lạ.”
“Trượng phu của nàng đã