Tựa hồ đã bị phát hiện nhưng không có đường trốn, đoàn hắc khí bắt đầu đấu đá lung tung, ý đồ cậy mạnh phá trói buộc của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn giống như quả bóng cao su nhảy tới nhảy lui trong phòng, đầu ngón tay nàng làm một vòng, ấn quyết theo đó cũng thành vòng nhanh chóng kéo dài như đôi mắt hướng tới hắc khí truy kích, không đem nó cấp trụ không dừng.
Không gian trong phòng không lớn, nhưng thứ này phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, mấy phen truy đuổi, Dạ Dao Quang rốt cuộc cũng truy kích được tới nó, thế nhưng gia hỏa này một phân thành hai, Dạ Dao Quang hoàn toàn nó dùng thủ thuật che mắt gì.
Nhìn hai luồng hắc khí tới lui bay loạn, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy hoa cả mắt, đơn giản cụp mắt xuống không nhìn nữa.
Đầu ngón tay thủ quyết biến hóa, quyết ấn đang bảy nhảy lập tức vỡ vụn, ánh sáng kim sắc từ các vụn nhỏ di động, đem những tấm phù triện đang dán trên cửa sổ thổi bay lên.
Những tấm phù triện này dưới sự điều khiển của Dạ Dao Quang nhanh chóng bức tới hai luồng hắc khí.
Hai luồng hắc khí kịch liệt va chạm, nhưng những tấm phù triện dường như hình thành lá chắn, dù nó cố sức thế nào cũng không thể phá ra.
Nó nghĩ chui xuống dưới đất sẽ an toàn, lại phát hiện nền đất sớm đã bị Dạ Dao Quang ngăn cách.
Mắt thấy phù triện ngày càng ép sát, nóng bỗng nhiên hướng phóng tới nóc nhà va chạm mạnh.
Chính là lần va chạm này, xà nhà bị xuyên thủng, mái ngói tung bay, nó còn chưa kịp bay thẳng lên trời, một móng vuốt đầy lông lá bỗng nhiên một chưởng chụp xuống, liền đập hai luồng hắc khí bắn trở lại.
Vừa lúc này, phù triện Dạ Dao Quang một lúc ép tới, đem hai luồng hắc khí gắt gao vây khốn, tiền đà một tấm phù triện dán phía trên, trực tiếp đem chúng bao bọc toàn bộ.
Kim Tử từ trên nóc nhà nhảy xuống, còn vươn cái chân lông lá của nó đá đá.
Hai luồng hắc khí bị phù triện bao vây bay đến trước mặt Dạ Dao Quang, lại vào lúc này một bên nhanh chóng bẹp dí xuống.
Không đợi đám hắc khí còn lại cũng bẹp theo, Dạ Dao Quang nâng chưởng chế trụ nó trên không, nhưng cũng cảm giác âm khí dần tan đi, nàng không khỏi lạnh lùng nói: “Ngươi trốn, đừng mong trốn.
Hừng đông ta liền tới đào mồ ngươi lên!”
Gia hỏa này đến đây không phải chủ thể, mà dựa vào một cỗ thần thức của Tưởng Nghị Mân, cho nên Dạ Dao Quang căn bản không vây được mà chỉ có thể làm trọng thương nó.
Nhưng lời nói uy hiếp của Dạ Dao Quang cũng có tác dụng, đoàn hắc khí nguyên bản muốn chạy trốn nháy mắt ngừng lại, thanh âm âm u của nó vang lên: “Ngươi cùng ta không oán không thù, ngươi việc gì phải cùng dây dưa với ta như vậy.”
“Chỉ bằng việc ngươi thương thiên hại lý, ta liền có thể không buông tha cho ngươi.” Dạ Dao Quang lạnh mặt nói, “Ngươi nói thật cho ta, hồn phách Tưởng Nghị Mân có nằm trong tay ngươi không.”
“Ta thương thiên hại lý khi nào? Hồn phách Tưởng Nghị Mân…..
Ta không nói cho ngươi.” Giọng nói kia có chút âm trầm, nhưng lại mang theo điểm nghịch ngợm.
Rõ ràng là âm sắc năm tử thành niên, còn con quỷ này không thể thiếu giọng trầm đục, lại dùng ngữ khí như vậy, làm Dạ Dao Quang chấn động nổi đầy da gà.
Thật là không chịu nổi, bất quá Dạ Dao Quang không kiên nhẫn nháo cùng một con quỷ: “Không nói thì diệt, ta tới đây được sự đồng ý của người Tưởng gia, đem ngươi diệt trừ là được.”
Dạ Dao Quang chính là lo lắng điều này.
Lão quỷ tu vi không thấp, tùy tiện đào phần mộ lên, nếu không chuẩn bị kỹ càng để nó chạy thoát được, vả lại thần hồn của Tưởng Nghị Mân sau khi chết cũng chưa tiến vào luân hồi, là bị gia hỏa này bắt lấy, đến lúc đó nàng giết nó cũng là tội nghiệt.
Nhưng gia hỏa này nếu gàn bướng hồ đồ, nàng chỉ có thể đem tiền căn hậu quả nói cho Tưởng gia, chỉ cần Tưởng gia đồng ý, cho dù quỷ hồn Tưởng Nghị Mân xảy ra chuyện ngoài ý muốn dưới tay nàng, vậy nàng cũng là chịu sự giao phó của người thân mà không bị ảnh hưởng.
Nếu người Tưởng gia không đồng ý, vậy bọn họ có thể mời tới người cao minh khác.
“Ai ai ai, ngươi là một nữ tu luyện giả, sao lại không biết phân biệt như thế?” Giọng