“Thứ ta nói thẳng.” Dạ Dao Quang đem hai tấm giấy hồng viết sinh thần bát tự trả lại cho Đơn Cửu Từ, “Tam công tử cùng vị cô nương này không phải lương duyên.”
Tuy rằng Dạ Dao Quang từ tướng mạo Đơn Cửu Từ nhìn ra, mối hôn sự này chỉ sợ ở thế buộc phải làm, nhưng nàng cũng có thể không nói ra lời nói thật.
“Như thế nào là không phải lương duyên?” Đơn Cửu Từ truy vấn.
“Có kiếp sát.” Dạ Dao Quang liền phân tích đơn giản về bát tự, “Kiếp là tử huyệt bên trong Ngũ hành, thủy kiếp ở tị, Tị chính là kiếp sát; hỏa kiếp ở Hợi, Dần Ngọ Tuất có kiếp sát tại hợi; kim kiếp ở dần, Tỵ Dậu Sửu có Dần là kiếp sát; Mộc kiếp ở Thân, Hợi Mão lấy Thân là kiếp sát.”
Nghe xong lời Dạ Dao Quang nói, Đơn Cửu Từ liếc mắt nhìn sinh thần bát tự Vinh Mạt Y trong tay: “Theo lời Ôn phu nhân nói, ta cùng vị cô nương này kết hợp, là phạm vào hỏa kiếp?”
Dạ Dao Quang gật đầu.
“Phạm vào hỏa kiếp lại sẽ như thế nào?” Đơn Cửu Từ hỏi tiếp.
Dạ Dao Quang ngẩn ra, người bình thường câu hỏi đầu tiên sẽ là hóa giải thế nào, Đơn Cửu Từ thế nhưng hỏi nếu phạm vào Hỏa kiếp thì sẽ làm sao, bất quá Dạ Dao Quang vẫn bình tâm giữ vững trả lời: “Ngày thường các ngươi lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, nhưng nhìn từ bát tự của cô nương này, là người có cá tính liệt như hỏa, chỉ sợ một lời không hợp chính là gà chó không yên.
Đây đều là những sự tình nhỏ, nếu năm xưa gặp sát tinh, nhẹ thì tất có một người bị thương, nặng thì tất có người chết.”
Sau khi nghe xong, khóe môi Đơn Cửu Từ hơi câu lên: “Đa tạ Ôn phu nhân giải đáp.”
Đơn Ngưng Oản đem tiền thù lao đã chuẩn bị tiến tới đưa cho Dạ Dao Quang: “Chước Hoa tỷ tỷ.”
Dạ Dao Quang không khách khí nhận lấy, bên người Đơn Cửu Từ có không ít người tài ba, hắn không cần một hai phải tới tìm nàng, liếc mắt nhìn Đơn Ngưng Oản một cái, Dạ Dao Quang nói với Đơn Cửu Từ: “Đơn công tử, sang năm ta sẽ đăng môn cầu hôn.”
Mặt Đơn Ngưng Oản không khỏi đỏ lên.
“Xin đợi Ôn phu nhân.” Đơn Cửu Từ gật đầu rồi đứng lên nói, “Canh giờ không còn sớm, xin cáo từ.”
“Vương Mộc, tiễn khách.” Dạ Dao Quang cũng không giữ lại.
“Tam thúc, ta muốn lưu lại với Chước Hoa tỷ tỷ.” Đơn Ngưng Oản bỗng nhiên mở miệng.
Đơn Cửu Từ nhìn Dạ Dao Quang, lại nhìn Đơn Ngưng Oản: “Nếu Ôn phu nhân không cảm thấy phiền, ngươi có thể lưu lại.”
“Oản Oản nhân ý thiện giải, ta vừa lúc chỉ có một mình trong phủ, có người bồi tất nhiên là cầu mà không được.” Dạ Dao Quang trả lời.
Đơn Cửu Từ chắp tay hành lễ với Dạ Dao Quang rồi theo Vương Mộc rời đi.
“Chước Hoa tỷ tỷ, Đình Đình đâu?” Đơn Ngưng Oản chờ đến khi Đơn Cửu Từ rời khỏi, liền ngồi bên người Dạ Dao Quang hỏi.
“Đình tỷ nhi không muốn trở về.” Dạ Dao Quang quay người lại, “Trước đó không lâu Quan gia tới cầu hôn, ta cũng tôn trọng ý nàng mà cự tuyệt.”
“Đáng tiếc……” Ánh mắt Đơn Ngưng Oản tối sầm lại, nàng kỳ thật biết trong lòng Lôi Đình Đình có tình cảm nhưng là ý trời trêu người.
“Có một số người có duyên nhưng vô phận.” Dạ Dao Quang vỗ vỗ tay Đơn Ngưng oản, “Cho nên muốn tích phúc, ngươi cùng Ngạn Bách có duyên thật không dễ, hiện giờ bệ hạ đúng là muốn sửa trị Hoàng gia, bệ hạ đã ban hôn cô nương Vinh gia cho tam thúc ngươi, lúc này không có khả năng gả ngươi vào Hoàng gia, đây là đánh vào mặt bệ hạ, bất quá ngươi cũng không cần phải gấp gáp, muộn nhất sang năm, công việc Thanh Hải ấn định, ta liền tới cửa cầu hôn.”
“Chước Hoa tỷ tỷ!” Đơn Ngưng Oản có chút ngượng ngùng, “Ta, ta không vội, Dĩnh tỷ nhi cũng là sang năm mới thành hôn, lại còn có Đình Đình……” Nói tới Lôi Đình Đình, Đơn Ngưng Oản lại nhớ tới một chuyện khác, “Chước Hoa tỷ tỷ, tỷ có biết không, Thanh Hải học chính Cao gia Cao Dần?”
“Ta sao lại không biết, thời điểm hai người các ngươi còn ở Tây Ninh, hắn không phải theo Ngạn Bách cùng Phó Nguyên đã tới vài lần?” Dạ Dao Quang tức giận nói.
Đơn Ngưng Oản cúi đầu: “Chước Hoa tỷ tỷ, Cao Dần hiện giờ cũng ở Đế đô, hắn cũng có tên trên