Nhận được tin, Dạ Dao Quang có chút đứng ngồi không yên, nàng nguyên bản còn tính toán tối nay tới Minh Vương phủ thăm dò.
Ôn Đình Trạm đã nói trước, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không nhúng tay đi quản.
Nhưng ở Đế Đô, Minh Nặc có quan hệ với Nguyên Dịch, Nguyên Dịch lúc này hạ chiến thư, Dạ Dao Quang không thể không phòng bị.
“Theo kế hoạch đã định ra mà làm.” Do dự một lát, Dạ Dao Quang vẫn quyết định đến thăm Minh Vương phủ một lần, đối với Càn Dương phân phó, “Ngươi về trước đi, nói A Trạm ta về trễ chút.”
Sự tình của Lôi Đình Đình nhất thiết phải có nàng, đây là pháp tắc không thể thay đổi của nội trạch, hơn nữa sự tình bên trong còn nhiều lắm, nàng không cần phải gấp như vậy.
“Vâng, sư phụ.”
Nhìn thân ảnh Càn Dương biến mất hường về Tây Ninh, Dạ Dao Quang lúc này mới lặng yên không tiếng động tiến nhập Minh Vương phủ.
Nàng kỳ thật có thể quang minh chính đại bái phỏng, nhưng nàng lần này trở về đính hôn với Chử gia thật rất oanh động.
Rốt cuộc Chử gia đồng ý đem nữ nhi con vợ cả gả tới Minh Duệ hầu phủ nhưng lại không phải cùng Minh Duệ hầu liên hôn, mà là gả cho đồ đệ của phu nhân, là một người chưa có danh, chưa có phủ gia riêng, càng không có công danh.
Những người nhìn vào nàng hiện tại quá nhiều, nàng tới Minh Vương phủ chỉ sợ khiến không ít người tò mò.
Hai năm trước Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đã tới Minh Vương phủ, thời gian hai năm trôi qua cũng không có biến hóa gì quá lớn, chẳng qua những trận pháp được bố trí dày đặc hơn, Dạ Dao Quang ngựa quen đường cũ tránh những thứ này, thẳng tới thư phòng Minh Nặc.
Đứng ở bên trong đình viện, Dạ Dao Quang nhận thấy bốn phía đều có người ẩn núp, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây, phóng tới những góc tối, đem nửa khuôn mặt nàng sáng lên, chiếu rọi khóe môi đang cong lên.
“Minh thế tử, cố nhân tới.”
Tiếng cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, Minh Nặc bước ra ngoài, nam tử một thân xiêm y xanh đen, đai đeo ngọc bội, cho dù trải qua năm tháng vẫn mang bộ dáng tang thương như cũ.
Da thịt hắn không còn ánh sáng tinh tế như mười mấy năm trước, dưới ánh trăng hắn chậm rãi bước xuống bậc thang.
Vẫn là nam tư phong tư trác nguyệt, không còn là lệ quỷ năm đó, thời gian làm hắn thêm trầm ôn cũng gia tăng khí sát phạt toàn thân.
“Ôn phu nhân, đã lâu không gặp.” Minh Nặc khách khí thăm hỏi, “Không biết Ôn phu nhân đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?”
“Ta muốn gặp Tang Cơ Hủ.” Dạ Dao Quang đi thẳng vào vấn đề.
Minh Nặc hơi ngẩng đầu, cặp mắt kia càng thêm trầm tịch quan sát Dạ Dao Quang một hồi lâu mới không tiếng động xoay ngươi đi vào trong thư phòng.
Dạ Dao Quang thấy vậy cất bước đi theo.
Trong thư phòng Minh Nặc cũng có một phòng tối, xoay đế đèn có cánh cửa khác mở ra, Minh Nặc mời Dạ Dao Quang đi vào.
Phòng này cũng không lớn, bố trí đơn giản, ngoại trừ một số kệ sách bắt mắt dùng để văn kiện bí mật, cũng chỉ có một tấm giường cùng bộ bàn bốn ghế.
Trên bàn gỗ còn có một hộp đồ ăn chưa động tới, một trản đèn dầu.
Trên giường có người đã đắp chăn ngủ, từ xa nhìn thấy phần nhô lên.
Dạ Dao Quang theo Minh Nặc đi vào thế nhưng nhìn thấy bà lão mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa.
Nàng tựa hồ vừa trải qua đại nạn, ngủ không được an ổn, cánh tay ở ngoài chăn đắp thỉnh thoảng run rẩy.
Dạ Dao Quang nhìn bà lão này, lại ngẩng đầu nhìn Minh Nặc: “Nàng là…….”
“Người ngươi muốn gặp.” Minh Nặc trả lời.
Dạ Dao Quang mở to hai mắt, Thánh Nữ Miêu tộc bên trong truyền thuyết đều là những người đẹp tuyệt, thiên phú tối cao, nhưng thiếu nữ qua hai mươi tuổi mang dáng vẻ này, Dạ Dao Quang quả thực không thể tưởng tượng.
“Nàng là vì ta biến thành dáng vẻ này……”
Chuyện này phải nói từ nội trạch trong Minh Vương phủ.
Minh Nặc là con trai độc nhất của Minh Vương phi, mẫu thân hắn là chất nữ tổ mẫu, cũng chính là biểu muội phụ thân hắn.
Sau khi gia đạo sa sút, tổ mẫu