Bất luận Hoàng Kiên có mục đích gì, ngày này hắn không để cho hai tân nhân ngột ngạt, cho nên đối với việc muốn hắn chết vì Ôn Đình Trạm, ý nghĩ này của Dạ Dao Quang cũng tiêu tan chút.
Thế nhưng sáng sớm hôm sau, ngay thời điểm đôi tân nhân tới kính trà Cao học chính cùng cha mẹ Cao Dần, Hoàng Kiên liền mang theo rất nhiều binh mã xông vào.
“Hoàng đại nhân, ngươi đây là ý gì?” Cao Dược không vui chất vấn nói.
Ở đây có không ít người, rất nhiều người đều giống Ôn Đình Trạm, bởi vì Hải Tây là nơi khá xa, tiệc cưới tới khuya mới kết thúc, liền nghỉ lại ở Cao gia, bọn họ cũng tính toán chờ hai tân nhân kính trà xong sẽ lên đường hồi phủ.
“Cao đại nhân, bản quân thật sự không muốn phá việc hỉ của quý phủ, chẳng qua sự việc khẩn cấp, Cao đại nhân thứ lỗi.” Hoàng Kiên nói một câu có lệ với Cao Dược, liền nhìn về phía Ôn Đình Trạm, “Hầu gia, ngươi có biết đêm qua Mông Cổ Khả Hãn hoăng thệ*?”
*Hoăng thệ: từ cổ, rose giữ nguyên hán việt, nghĩa là đã chết, về cõi tiên.
“Chuyện này ở xa ngàn dặm, bản hầu há có thể nhận tin tức nhanh như vậy, thật không bằng Hoàng đại nhân tai nghe bát phương.” Ôn Đình Trạm ngữ khí bình đạm trả lời.
“Bản quan sở dĩ nhận được tin tức nhanh chóng như thế, chỉ vì đại quân Mông Cổ đã tập kết, chỉ qua thời gian một đêm, bọn họ nhân lúc Cam Túc không hề phòng bị liền phá tan tam thành, rất nhanh sẽ thẳng bức tới Thanh Hải.” Lời Hoàng Kiên nói làm những quan viên ở đây cả kinh, chỉ có Cao Dược nhíu mày, Cao Dần trầm mắt, Ôn Đình Trạm vẫn vẻ vân đạm phong khinh như cũ.
Hoàng Kiên đảo qua mọi người, mới nói với Ôn Đình Trạm, “Đại vương tử Mông cổ đặc tế lăng, tuyên bố Minh Duệ hầu liên hợp tam vương tử Khắc Tùng hạ độc đại hãn Mông Cổ, Khắc Tùng đài cát đã chính miệng thừa nhận, thật là Mục Duệ hầu trợ hắn đoạt được hãn vị Mông Cổ mà xuống tay hạ độc đại hãn như vậy.
Bản quan tuy rằng không thể tin vào lời nói của một bên, nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, sự cấp tòng quyền, để tránh khỏi việc đại quân Mông Cổ tiến công điên cuồng, thêm nhiều bá tánh vô tội đột tử, chỉ có thể trước nói rõ, đem Hầu gia giam giữ, rồi cùng Mông Cổ hiệp nghị, đình chỉ chiến loạn, sau đó tiếp tục điều tra.
Nói như vậy Minh Duệ hầu xưa nay yêu dân như con có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của bản quan chứ.”
Quan viên đứng bên Cao Dược cùng phía sau Thanh Hải đều sôi nổi gật đầu, hiện giờ chiến sự là việc lớn, hơn nữa bọn họ cảm thấy căng thẳng như vậy, Mông Cổ không có khả năng đổ oan cho Ôn Đình Trạm, nhưng vì sao Ôn Đình Trạm lại phải nhúng tay vào sự tình Mông Cổ, chuyện bày bọn họ cũng rất tò mò.
“Bản Hầu cùng ngươi đi một chuyến.” Ôn Đình Trạm thong dong cười, quay qua nhìn Dạ Dao Quang mặt đầy lo lắng, “Nàng về Tây Ninh chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về.”
“A Trạm……”
“Không có việc gì.” Ôn Đình Trạm hướng về phía nàng nhẹ nhàng cười.
Hoàng Kiên tránh sang một bên: “Mời Hầu gia.”
Ôn Đình Trạm cứ như vậy trước mắt bao người theo Hoàng Kiên rời đi, đây cũng không phải lần đầu tiên Ôn Đình Trạm vào đại lao, nhưng từ lúc hắn chào đời tới nay, lần đầu tiên bị bắt vào.
Đại lao không phải nhà tù bình thường, cũng coi như còn sạch sẽ.
Sau khi đưa Ôn Đình Trạm vào đại lao, Hoàng Kiên liền rời đi, thậm chí không phái người trông coi, bởi vì hắn biết Ôn Đình Trạm sẽ không bỏ trốn, một khi rời khỏi, tội danh chạy án không thể chối cãi.
Dạ Dao Quang ở Cao gia lo âu chờ đợi, hoàn toàn không biết nội tình, nhưng tin tưởng Ôn Đình Trạm bị Hoàng Kiên hãm hại, Cao Dược cũng lập tức vận dụng nhân mạch đi tra chuyện thế nào, Cao Dần xoay người lên ngựa, vội vàng chạy tới Đế Đô, tự mình đi tìm hiểu tin tức.
“Phu nhân đừng lo lắng, hầu gia thông minh cơ trí, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành.” Cao đại phu nhân vẫn luôn bồi Dạ Dao Quang, có thể nói một tấc cũng không rời.
Nhìn Cao phu nhân bỏ xuống toàn bộ sự tình trong phủ, ở cạnh an ủi nàng, trong lòng Dạ Dao Quang có chút áy náy, nàng không thể không ở lại đây diễn trò, cho dù