Mới vừa tiến vào nhà lao chưa được bao lâu, Dạ Dao Quang đứng ở trong phòng giam thấy một cái ngã tư, nhà lao đang u ám liền lập tức sáng ngời lên, không phải có người xuất hiện, mà là trước sau từng cụm sáng giống như đom đóm, cái đuôi kéo dài vệt sáng màu đỏ sậm.
Là những con sâu cực kỳ giống bọ rùa bảy đốm trên lưng có màu đỏ như máu lấm tấm, tựa như xuất hiện từ trong hư không thổi quét tới phía Dạ Dao Quang.
Bước chân Dạ Dao Quang dừng lại, khí Ngũ hành cả người dựng lên, nháy mắt đã tạo thành màng bọc đem nàng bảo vệ bên trong.
Phanh phanh phanh, những đám sâu dùng lực nện lên lớp màng chi khí hộ thể của Dạ Dao Quang hộ.
Chợt Dạ Dao Quang liền kinh hãi phát hiện, đám sâu có màu đỏ sậm này thế nhưng có thể làm tan chảy khí hộ thể của nàng.
Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay tròn vòng eo, Thần Ti trường lăng bọc lấy thân hình nàng, khí hộ thể phát ra ngoài, đem những con sâu gần nhất chấn nát.
Bọc trong Thần Ti trường lăng, Dạ Dao Quang bước từng bước thẳng sát tới.
Bên trong ống tay áo, Thiên lân treo dưới lòng bàn tay xoay tròn, đem đám trùng tiếp tục lao vào đạp nát.
Cứ như vậy Dạ Dao Quang hướng qua đường vây công của hỏa trùng, nàng xoay người tay cũng xoay tròn, lòng bàn tay chuyển thành hình bát quái, dòng khí vô hình giữa không trung liền hình thành một bát quái đồ, theo hướng nàng xoay đẩy, một cơn gió lớn tựa hồ mang theo vô số toái đao thổi ra, đem đám sâu trùng đập nát gần như toàn bộ.
Xoay người một cái, Dạ Dao Quang liền dừng lại, bởi vì phía trước nàng là một vách tường dựng đứng, đen nhánh một mãnh, nhìn yên tĩnh như không có gì, nhưng với thị lực cực tốt của nàng, lại thấy được phía trên vách tường là những tiểu hắc điểm còn sống nhỏ như mè đen rậm rạp phủ kín.
Không đợi Dạ Dao Quang nghĩ ra phương án ứng đối, những tiểu hắc điểm đó đã chen chúc mà đến.
Dạ Dao Quang lập tức khoanh chân ngồi, Thần Ti trường lăng to rộng đem thân thể nàng bao lấy không kẽ hở, nàng cũng có thể đủ nhìn những tiểu hắc điểm đã bao trùm phía bên ngoài Thần Ti trường lăng.
Đầu ngón tay vừa động, Dạ Dao Quang nguyên thần xuất khiếu, từ bên trong thân mình đứng lên, những tiểu hắc trùng hoàn toàn không cảm giác được.
Nguyên thần nàng vừa thoát ly thân thể được vài bước, tiếng vỗ tay thanh thúy liền vang lên.
Dạ Dao Quang giương mắt, nhìn thấy từ bên trong một nam tử mặc phục sức Miêu tộc đi ra.
Nam tử này cực kỳ trẻ tuổi, Dạ Dao Quang cúng không biết là trẻ thật hay có duyên cớ nào khác.
Thoạt nhìn hắn có bộ dáng hai lăm hai sáu, nhưng mặc kệ là thật hay giả, đều chỉ có thể chứng minh thực lực của hắn rất mạnh.
“Khó trách Hoàng đại nhân thế nào cũng phải mời đích thân ta tới, phu nhân Minh Duệ hầu quả nhiên phi thường, người bình thường khó có thể đối phó.” Thanh âm nam nhân kia cũng thực trong trẻo, tiếng Hán của hắn lưu loát.
Nếu ở trên phố gặp gỡ, chỉ cảm thấy là một nam hài tươi sáng như mặt trời, nhưng thủ đoạn đằng sau lại làm người ta sợ hãi.
“Tâm cổ trong cơ thể đại hãn Mông Cô là do ngươi hạ?” Dạ Dao Quang lạnh giọng hỏi.
Nam tử đôi mắt ma mị: “Ôn phu nhân thế nhưng biết tâm cổ?”
“Ta biết nhiều hơn so với ngươi nghĩ đấy.” Dạ Dao Quang khinh miệt nhìn hắn.
Nhìn kỹ Dạ Dao Quang một lát, nam tử cười nhạo nói: “Ngươi biết thì thế nào, ngươi có thể giải được sao?”
“Bắt ngươi còn không phải giải được?” Dạ Dao Quang nhứng mày, đại hãn Mông Cổ khẳng định chưa chết, nếu không bọn họ không có cách nào uy hiếp Khắc Tùng, vở kịch kế tiếp liền diễn không xong.
“Ha ha ha ha, khẩu khí cuồng vọng.” Nam tử giương giọng cười, đánh giá Dạ Dao Quang từ trên xuống dưới, “Rất tốt, đem ngươi luyện chế thành hồn cổ, nhất định rất hữu dụng.”
Bức nguyên thần Dạ Dao Quang ra ngoài, chính là vì muốn luyện chế hồn cổ, nếu không thời điểm Dạ Dao Quang đối phó hỏa trùng, những con tiểu trùng đó đã bao vây thân thể Dạ Dao Quang phối hợp với tiểu hắc trùng, gặm Dạ Dao Quang tới chỉ còn bạch cốt.
“Nếu hai chúng ta đều muốn mạng đối phương, vậy ngươi còn chờ cái gì!” Thiên lân trong tay Dạ Dao Quang duỗi dài ra, hàn quang lập