“Hoàng đại nhân, bản hầu đã nói, bất quá chỉ là một sợi tơ hồng thôi.” Khí thế Ôn Đình Trạm chợt tắt, không quan hệ đau khổ nói, “Muốn nói nó có chỗ nào đặc biệt, bất quá cũng chi là một sợi dây bản hầu làm, Hoàng đại nhân sẽ không thực sự cho rằng, bản hầu thấy một sợi dây liền tùy ý để ngài bài bố?”
“Hầu gia lúc này còn có tư cách đàm điệu kiện với ta sao?” Hoàng Kiên khinh miệt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Có hay không, Hoàng đại nhân không tự biết?” Ôn Đình Trạm nhàn nhạt nói, “Phu nhân bản hầu, há là người đễ dàng thúc thủ chịu trói?”
“Hầu gia thực sự nửa phần không sợ hãi?” Hoàng Kiên trầm giọng hỏi.
“Người nên sợ chính là Hoàng đại nhân.” Ôn Đình Trạm không để ý lắm cúi đầu, lại lật một trang sách, “Bản hầu giờ này đã là tu nhân của Hoàng đại nhân, Hoàng đại nhân muốn mệnh bản hầu chẳng phải đơn giản, tội gì phải phí sức lực tìm đối phó phu nhân bản hầu?”
Hoàng Kiên sắc mặt âm trầm.
“Bởi vì ngài sợ.” Khóe môi Ôn Đình Trạm cong lên, “Ngài sợ chết, cũng sợ bản hầu không phối hợp với ngài.
Không dám động thủ với bản hầu, nhưng đại quân Mông Cổ còn đang chờ tin tức của ngài, Nam Cửu Vương cũng không động thủ, ngài muốn bản hầu giúp ngài kéo hắn vào, để hắn không còn đường lui.”
“Chuyện Hầu gia biết quả nhiên không ít.” Hoàng Kiên trở nên tàn nhẫn.
“Bản hầu biết còn nhiều hơn so với những gì ngài nghĩ.” Ôn Đình Trạm cũng không ngẩng đầu lên nói, “Chắc hẳn cũng phải vậy, ngươi phòng bị với bản hầu cùng Nam Cửu Vương, nhưng nếu ngươi không lựa chọn bỏ gần tìm xa, thả Mạc Bắc làm dẫn, ngươi cho rằng ngươi có khả năng đem bản hầu giam giữ?”
Nhắc tới kế sách đắc ý, sắc mặt Hoàng Kiên có chút hòa hoãn: “Hầu gia cho rằng bệ hạ sẽ lấy lại công đạo cho ngươi?”
“Bản hầu từ trước tới nay khinh thường việc cầu người khác, cho dù là thiên tử đương triều, trước nay chỉ có người khác cầu tới bản hầu.” Tiếng cười Ôn Đình Trạm trầm thấp, “Ngươi cùng Nam Cửu Vương nếu động, tất nhiên là sớm có an bài.
Bản hầu không ngại đoàn, Cam Túc làm trọng địa biên thùy, bố phòng vẫn luôn nghiêm cẩn, năm nay bệ hạ duyệt binh, bản hầu tuy rằng chưa chính mắt thấy, nhưng cũng nghe nói lương binh tinh nhuệ dũng mãnh các nơi, tổng đốc Cam Túc lại được bệ hạ khen ngợi, có thể thấy được binh mã Cam Túc cường tráng.
Mặc dù Mông Cổ đột nhiên gây khó dễ, tổng đốc Cam Túc trở tay không kịp, nhưng mất một thành còn hợp lý, liền một lúc ba thành có chút……”
Nói tới đây, Ôn Đình Trạm lại lật một trang sách mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Kiên, Hoàng Kiên biểu tình dỏng tai lắng nghe Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm liền nói tiếp: “Thiết kỵ Mông Cổ tuy dũng mãnh, nhưng rốt cuộc binh mã không đủ, quy mô tién công Cam Túc, dư lại thủ thành cũng không nhiều, núi xông cố thổ tử thủ, cho dù không phải trong phạm vi quản hạt của mình.
Mạc Bắc giáp giới Thiểm Tây cùng Sơn Tây cũng tương tự, thế nhưng hai bên không có tiếp viện, không để ý tới quân lệnh bên ngoài.
Hoàng Kiên ngài cho dù có bản lõnh thông thiên, ngài có thể mua chuộc tổng đốc Thiểm Tây, nhưng cũng khó mua được tổng đốc Sơn Tây, hắn cùng tổng đốc Cam Túc là thông gia, hay người kết thân là đích trưởng nữ cùng đích trưởng tử.”
“Cho nên?”
“Cho nên, không phải bọn họ không muốn viện trợ, mà là hữu tâm vô lực, cũng không phải tổng đốc Cam Túc vô năng, hoặc binh mã Cam Túc chịu một kích bất kham, mà là ngươi cùng Nam Cửu Vương động tay động chân với binh mã.” Ôn Đình Trạm vân đạm phong khinh nói, “Lợi thế các ngươi có được đủ để bắt cả bệ hạ, giang sơn vạn dặm trước mặt, một kẻ hèn Ôn Đình Trạm tính là gì.
Chỉ cần các ngươi mở miệng, khẳng định bệ hạ sẽ để bản hầu hy sinh.”
“Bạch bạch bạch!” Hoàng Kiên vỗ tay, “Ôn đại nhân, ngươi thật sự là thông minh, là người thông minh nhất bản quan đời này gặp qua, cũng là người khó đối phó nhất.”
“Đa tạ Hoàng đại nhân khích lệ.”
“Hầu gia, ngươi thông minh như vậy, không thể không biết đại thế đã mất?” Hoàng Kiên đứng lên, “Ngươi đoán không sai, toàn bộ quân doanh Nguyên triều đều bị chúng ta động tay động chân, chính là từ loại thuốc trị thương.
Hiện giờ