Phác thảo chiếu thư, có thể tiếp xúc với mật chiếu, chỉ có trung thư Khu Mật Viện*.
Khu Mật Viện Ôn Đình Trạm cũng đã từng nhậm chức qua, cũng xếp người vào Khu Mật Viện, như vậy có dị động không có khả năng thoát được đôi mắt hắn.
Đó chính là thông qua Trung Thư Tinh.
Năm đó, thời điểm Nhiếp trung thư lệnh lui xuống, cạnh tranh chức vị trung thư lệnh thật sự kịch liệt, người từ lục bộ thượng thư đều muốn thăng nhiệm, nhưng cuối cùng bệ hạ lại lựa chọn ngự sử Đô Sát Viện lúc ấy.
Người này trước là ngự sử Đô Sát Viện, hiện giờ là trung thư lệnh đại nhân, là một người cực kỳ khéo đưa đẩy, không làm bất kỳ ai căm hận cũng không cùng ai kết thù, thời gian hắn thượng vị cũng không có bất cứ lời nói phản đối, thời gian Ôn Đình Trạm ở Đế Đô hai năm cũng đã từng gặp, vô cùng hòa ái dễ gần, không hề tỏ vẻ kiểu cách của nhà quan.
Sự tình triều đình, hắn cũng tận tâm tận lực.
Thời điểm cần hắn, hắn đưa ra những lời nói rất thực tế, lúc không cần, hắn phảng phất như một người trong suốt.
Đường đường là một trong những chức vị đứng đầu, thế nhưng thực dễ dàng làm người ta xem nhẹ.
Điệu bộ như vậy không còn là tự hạ thấp, mà còn là thấp quá mức.
Ôn Đình Trạm điều tra qua hắn, nhưng kết quả lại ra hắn là người bệ hạ, tới đây Ôn Đình Trạm cũng chỉ có thể thu tay lại, tránh cho Hưng Hoa Đế ngờ vực, đối với Tiêu Sĩ Duệ không tốt.
Nhưng chí vì tới cả Ôn Đình Trạm cũng định luận hắn là người của Hưng Hoa Đế, thực sự hắn lại thành nanh vuốt của Hoàng Kiên cùng Nam Cửu Vương.
Nghĩ đến Hưng Hoa Đế hết thảy đều hiểu rõ, Ôn Đình Trạm giờ khắc này cũng không chắc, phân mật chiếu, rốt cuộc là Hưng Hoa Đế chấp thuận vị trung thư lệnh này làm việc, hay đây cũng là vượt qua ý liệu của Hưng Hoa Đế? Hắn sở dĩ hết thảy đều an bài hảo, còn muốn phối hợp với đám người Hoàng Kiên diễn vở kịch này, gần như chỉ biết tiềm tàng bên trong triều đình, những cái đó hắn không điều tra ra, hướng dựa vào thế lực Nam Cửu Vương.
Họa lớn như vậy, không có lý do gì hắn không nhổ tận gốc.
“Luận về đùa bỡn lòng người, bản quan chỉ sợ không bằng Hầu gia, Hầu gia hẳn đã biết, là người sẽ có chỗ đau, độc xà cũng không trốn được bảy tấc.” Hoàng Kiên ý vị thâm trường nói, “Giống như Hầu gia, là người không có chỗ nào để chê, không phải cũng có một nhược điểm sao?”
“Hoàng Kiên, ngươi sai rồi, phu nhân của ta chưa bao giờ là nhược điểm của ta.” Ôn Đình Trạm híp mắt cảnh cáo, “Nàng là nghịch lân của ta, bất luận kẻ nào, cho dù là quân vương, chạm tới nàng đều phải chết.”
Hoàng Kiên lại hồn nhiên không them để ý lời cảnh cáo của Ôn Đình Trạm, hắn phát hiện Ôn Đình Trạm vẫn luôn không có cảm xúc, nhưng mỗi khi nhắc tới phu nhân hắn, hắn mới có biểu tình: “Hầu gia một khi đã để ý tới tôn phu nhân, vậy nên biết phải làm như thế nào.”
“Chỉ bằng một sợi tơ hồng?” Ôn Đình Trạm thanh thiển cười, trong mắt hắn có trào phúng bất tận.
“Nếu tôn phu nhân không ở trong tay bản quan, Hầu gia cho rằng bản quan sẽ không sợ hãi ngươi mà nói nhiều như vậy?” Sự kiên nhẫn của Hoàng Kiên cũng khô kiệt, “Bất quá ngươi nói cũng đúng, ngươi không cam tâm tình nguyện, bản quan thật đúng không dám đối mặt với ngươi, ngươi quá giảo hoạt.
Ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng phối hợp?”
“Gặp người.” Ôn Đình Trạm dứt khoát ném ra hai chữ.
Hoàng Kiên nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm một hồi lâu mới phất tay áo rời đi.
Ôn Đình Trạm liếc cũng không liếc nhìn hắn một cái, cầm lại quyển thư tịch trong tay, không chút nào ảnh hưởng tiếp tục xem.
Hoàng Kiên vội vã rời khỏi nhà lao, liền đi tìm Tả Ký đã bị Diệu Tinh thay thế.
Diệu Tinh theo ký ức tìm về phòng của Tả Ký, phòng của hắn được an bài ở đô thống phủ, có chút tò mò đánh giá nơi ở của nhân loại, ngồi lên ghế một chút, qua giường nằm một chút, lại sờ sờ các vật trang trí cổ, lật qua một it thư tịch, cuối cùng dựa theo ký ức đi dưỡng cổ trùng của Tả Ký.
Đại đa số trùng đều có tương liên với bản mạng