Thế nhưng, bất luận là Dạ Dao Quang hay Ôn Đình Trạm, lúc này đều đánh giá sai một việc, đó chính là phẩm hạnh Đào Đại.
Sau một canh gia tin được truyền tới Nam Cửu Vương, Nam Cửu Vương tất nhiên tự mình đi tìm Đào Đại, muốn hỏi Đào Đại một đoạn hoa đào linh mộc.
Một đoạn linh mộc đối với Đào Đại không đau không ngứa, nàng chỉ cần tùy tiện tìm một nhánh cây đào bình thường, rót lên một chút lực chân nguyên liền trở thành đào linh mộc.
Nhưng mặc dù Nam Cửu Vương đối với nàng có ân cứu mạng, nhưng Đào Đại cũng nhịn không được tò mò hỏi một câu, muốn đào linh mộc làm gì.
Nam Cửu Vương tự nhiên là không dám nói dối Đào Đại, hắn giản lược đem sự tình đại khái nói lại cho nàng một lần.
“Tri phủ Tây Ninh tên là gì?” Cơn tò mò của Đào Đại lên cao.
Ngữ khí nàng bình đạm, Nam Cửu Vương cũng không có đa tâm.
Bởi vì lai lịch Đào Đại hắn rõ ràng, Đào Đại lúc trước bước qua thiên mạch gặp phải thiên kiếp, thời điểm xông ra khỏi nguyên thần đã sắp tiêu tán, vừa lúc gặp gỡ Nam Cửu Vương.
Bên người Nam Cửu Vương có người tu luyện, cũng có mối quan hệ mật thiết với hắn, Nam Cửu Vương quyết định đánh bạc một phen, hắn bỏ ra rất nhiều vốn gốc, tìm rất nhiều linh vật cho Đào Đại hấp thu, Đào Đại vì thế mới có thể sống đến bây giờ.
Cho nên, Đào Đại cũng không giấu giếm lai lịch của mình, trong mắt Nam Cửu Vường, Đào Đại cùng phu thê Ôn Đình Trạm không có bất luận giao lưu gì, đến nỗi lúc trước phu thê hai người đi Thổ Phiên, Đào Đại cũng đi Thổ Phiên, Nam Cửu Vương lại không biết, bởi vì hắn chưa bao giờ can thiệp, không truy vấn hướng đi của Đào Đại.
“Ôn Đình Trạm, người này rất khó đối phó, phu nhân hắn còn là một người tu luyện.” Nam Cửu Vương đúng sự thật trả lời.
Đào Đại cũng không hỏi lại gì, đem đào linh mộc giao cho Nam Cửu Vương.
Nàng đã sống bấy nhiêu năm, trải qua bao nhiêu đời người làm quan, bao nhiêu người đối nghịch với Nam Cửu Vương, hắn nói phu nhân là một người tu luyện.
Đào Đại còn nhớ mang máng, lúc trước nàng nghe Dạ Dao Quang gọi Ôn Đình Trạm là A Trạm, trùng hợp như vậy cũng không hẳn không có.
Đứng thật lâu dưới tán cây hoa quế, Đào Đại cuối cùng điểm mũi chân nhẹ nhàng, biến mật trong đình viện.
So với tốc độ Nam Cửu Vương đưa đào linh mộc cho hạ nhân, Đào Đại dù sao cũng là Tán Tiên, cho dù tu vi nàng đã chịu áp chế, nhưng cũng là Độ Kiếp kỳ, súc địa thành thốn* căn bản không phải chỉ là nói chơi, rất nhanh liền đến Hải Tây, trước tìm đến đô thống phủ, rồi sau đó tới nhà lao nha môn tri phủ Hải Tây, hơn nữa tìm được phòng tối, tìm được Ôn Đình Trạm.
*Súc địa thành thốn: ý nghĩa thu hẹp đại địa đến mức nhỏ bằng một thốn, chỉ cần một bước chân là có thể di chuyển ngàn vạn dặm.
Ôn Đình Trạm đang cúi đầu đọc sách, hắn cảm giác có một cỗ gió di động không bình thường, khứu giác nhanh nhạy làm hắn ngửi được cỗ mùi hưng hoa đào như có như không.
Mùi hương này hắn từng gặp qua, tuy rằng nghi hoặc nhưng hắn vẫn ngẩng đầu lên: “Đào Đại cô nương đại giá quang lâm có việc gì sao?”
Đào Đại có chút kinh ngạc, Ôn Đình Trạm thế nhưng biết nàng tới, vì thế liền gọn gàng dứt khoát hiện thân: “Ngươi thật không giống phàm nhân.”
“Tại hạ thật là phàm nhân.” Ôn Đình Trạm nhìn Đào Đại hiện thân.
“Cũng phải, nếu không ngươi cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.” Đào Đại gật đầu, nàng phẩy tay áo một cái, khóa nhà lao liền mở ra, “Ngươi đi đi.”
Hành động của Đào Đại làm Ôn Đình Trạm có chút buồn bực.
Đào Đại có chút mất tự nhiên nghiêng người: “Thân thể phu nhân ngươi đã bị phá hủy, nàng bị người ta luyện thành hồn cổ, bất quá chỉ cần thần hồn nàng vẫn còn, ta liền có thể cứu nàng trở về.
Ngươi trước rời khỏi đây, ta vừa mới tới đô thống phủ, còn chưa tìm được người mang thân hồn phu nhân ngươi đi.
Người chế cổ là tu luyện giả đặc thù, trên người bọn họ không có bất kỳ hơi thở nào có thể tìm ra, lực lượng cùng thuật pháp sở hữu đều đến từ chính cổ trùng, cổ trùng lại trong cơ thể, nếu bất động, rất khó tìm kiếm, ta muốn từ ngươi dẫn ta đi tìm hắn, trên tay hắn có thần hồn phu nhân ngươi, giữa phu thê các ngươi hẳn có thể có cảm ứng.”
Ôn Đình Trạm không nghĩ tới ý đồ đến của Đào Đại thế nhưng là thế này, hắn hỏi: “Đào cô nương tựa hồ là người của Nam Cửu Vương.”
“Ta không phải người của hắn, ta chỉ là còn nợ ân