Bởi vì Tạ Nhất "có chút không nhớ rõ" những chuyện trước kia, cho nên Chim Sẻ Nhỏ thực nhiệt tình giảng giải ba bọn họ tu hành như thế nào.
Kỳ thật kể nhiều nhất chính là ăn sâu cùng ăn hạt kê, có thể nhìn ra được Chim Sẻ Nhỏ đặc biệt tham ăn HunhHn786.
Chim Sẻ Nhỏ còn nói:
"Chúng ta đều là chim nhỏ, đại ca là một con chim siêu siêu siêu lớn! Thật lớn thật lớn nha.
Lần sau cậu trông thấy chân thân đại ca sẽ biết, đúng là một con chim siêu lớn!"
Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Chim sẻ siêu lớn? Cũng chỉ cỡ nắm tay?
Hai người trò chuyện, vừa nói vừa cười.
Thương Khâu đã trở lại, sắc mặt không phải quá tốt nhìn thoáng qua bọn họ, ngay sau đó liền chuẩn bị hạ lệnh trục xuất khách.
Chim Sẻ Nhỏ nói:
"Tôi cần phải về, đại ca hai ngày này đang bế quan tu luyện.
Thời điểm trở về tôi còn muốn bắt sâu làm bữa chiều cho đại ca.
Tôi đi trước."
Chim Sẻ Nhỏ nói, liền biến thành bộ dạng chim, vỗ cánh bay từ cửa sổ ra ngoài.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất cùng Chim Sẻ Nhỏ nói chuyện đến vui vẻ, liền nói:
"Cười cái gì vậy?"
Tạ Nhất nói:
"Cười đại ca hắn là một con chim sẻ siêu lớn."
Tạ Nhất nói, thuận tay đem lông chim vàng trên bàn cầm lấy nhìn nhìn, tức khắc sửng sốt.
Thương Khâu nói:
"Làm sao vậy?"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Đây......!Đây là lông chim vàng sao?"
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
"Không đúng à?"
Lông chim vàng là lông trên người của Đông Hoàng Thái Nhất.
Hiện tại Tạ Nhất đã khôi phục ký ức, cho nên lông chim vàng rốt cuộc là bộ dáng gì, Tạ Nhất tất nhiên vừa thấy liền biết.
Tạ Nhất cầm lông chim vàng, cau mày, nói
"Đây không phải của em."
Tạ Nhất đem lông chim vàng ném ở trên bàn, Thương Khâu nhăn lại mi, nói:
"Chim sẻ kia có gian trá?"
Tạ Nhất nói:
"Cũng không biết.
Bất quá trên ý nghĩa đây cũng là lông chim vàng, chẳng qua không phải của em thôi, bề ngoài rất giống."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, có chút chần chờ nói:
"Ca Lâu La?"
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Chỉ sợ là như vậy."
Ca Lâu La (Garuda): chim cánh vàng (Kim Sí Điểu), còn gọi Ca Lưu La, nguyên là Thần Điểu thể hình to lớn, tính tình hung bạo trong thần thoại Ấn Độ.
Đôi cánh dang ra thì rộng đến hơn nghìn dặm, thậm chí hơn cả triệu dặm.
Bởi đôi cánh của nó có màu vàng kim nên gọi là Kim Sí Điểu.
Nhưng trên thực tế, lông cánh của Ca Lâu La là do các loại bảo vật đan dệt mà thành, đủ loại diệu tướng, chứ không chỉ là màu vàng kim, vậy nên còn gọi là Diệu Sí Điểu.
Ca Lâu La lúc mới sinh ra, ánh hào quang lóa mắt, chư thiên đã từng nhầm lẫn tưởng rằng là Thiên Thần Lửa mà tiến hành lễ bái.
Ca Lâu La thích ăn rồng, một ngày có thể ăn một Long vương và 500 con rồng nhỏ.
Gió quạt ra từ đôi cánh của Ca Lâu La nếu như vào mắt người, sẽ khiến người ta bị mù ngay.
Ca Lâu La chính là một trong Thiên Long Bát Bộ Chúng trong thần thoại Phật giáo, từng là vật cưỡi của thần Vishnu.
Sau đó bởi vì Ca Lâu La ăn rồng tích tụ độc tố, độc tố phát tác tự bốc cháy mà chết.
Thân thể hóa thành tro tàn, chỉ còn lại trái tim.
Trái tim được ngọn lửa của rồng luyện thành trân châu xanh lam thuần khiết.
Trân châu cũng trở thành bảo vật quý giá trên đời.
Bởi vì Ca Lâu La thích ăn rồng, trong thân thể trữ rất nhiều độc tố, cho nên lông chim cũng có độc tố.
Ca Lâu La là một loại đại điểu, hình thể rất lớn, lớn hơn cả Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhưng lông chim cả hai đều có màu vàng kim, bởi vậy không cẩn thận xem xét căn bản phân biệt không ra.
Tạ Nhất mà phân biệt không ra, chỉ sợ cũng không ai có thể phân biệt ra.
Tạ Nhất nhíu mày nói:
"Lông chim của Ca Lâu La có độc, hơn nữa độc tố rất lớn."
Thương Khâu vừa nghe, sắc mặt liền càng thâm trầm.
Chim Sẻ Nhỏ đưa tới lông chim vàng có độc.
Thương Khâu có chút hoài nghi ý đồ Chim Sẻ Nhỏ.
Bóng đêm dày đặc, bên ngoài đạo quan ở ngoại thành, đột nhiên đáp xuống một con chim rất to lớn.
Chạm đất con chim biến thành hình người.
Một người vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài, mũi ưng, môi hơi mỏng.
Hắn đứng trong chốc lát, liền có người từ trong đạo quán đi ra, thế nhưng là Thanh Chân đạo sĩ.
Thanh Chân đạo sĩ đi ra, nhìn về phía thanh niên kia, nói:
"Thành công không?"
"Lông chim vàng giả đã giao cho Nhiếp Chính Vương."
"Nhiếp Chính Vương có hoài nghi hay không?"
"Yên tâm, tôi để Chim Sẻ Nhỏ đi.
Chim Sẻ Nhỏ cũng không biết mình cầm là lông Ca Lâu La.
Tạ Nhất cùng Chim Sẻ Nhỏ quan hệ tốt như thế, tuyệt đối sẽ không có hoài nghi.
Hiện tại lông chim kia đã ở trong tay Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương bất quá là một người phàm, tuyệt đối không chống lại được lông Ca Lâu La."
Thanh Chân đạo sĩ gật gật đầu, nói:
"Làm tốt lắm.
Cứ như vậy, chúng ta tiếp cận ba hướng.
Cứ chờ mấy ngày sau quốc yến, Nhiếp Chính Vương không nghe Đại Bồng giáo sai bảo, vậy đừng cho hắn lại tồn tại."
"Tiếp cận ba hướng?"
Thanh Chân đạo sĩ cười nói:
"Để Chim Sẻ Nhỏ đi đưa lông chim vàng chỉ là một trong số đó.
Nhiếp Chính Vương tâm tính đa nghi, cho nên phải đi thêm hai bước cờ."
Thanh niên đúng khoanh tay, nhàn nhạt nói:
"Tạ Nhất là một trong số đó, cái này tôi biết."
Thanh Chân đạo sĩ cười ha ha nói:
"Đáng thương cho Thanh Huyền kia đến nay còn tưởng rằng chỉ với đạo hạnh đó mà có thể trộm đồ vật của ta."
Thanh Huyền đạo sĩ muốn tiền tài quan chức, biết sư đệ bắt giữ một con yêu quái có khả năng mê hoặc người, liền trộm chim nhỏ đi tặng cho Nhiếp Chính Vương.
Kỳ thật hắn nào biết đây là trong kế hoạch của Thanh Chân.
Thanh Chân chính là muốn mượn tay Thanh Huyền đem Tạ Nhất đưa cho Nhiếp Chính Vương.
Thanh Chân đạo sĩ chính là trưởng lão Đại Bồng giáo.
Đại Bồng giáo hiện giờ muốn tiến vào triều đình.
Bọn họ cần một ít thực quyền cùng binh quyền, như vậy mới có thể càng dễ phát triển.
Hiện giờ Hoàng đế mới năm sáu tuổi, căn bản là đứa bé không biết gì.
Mà Thái Hậu quá trẻ, hơn nữa không phải người biết quản lý, cả ngày chỉ nghĩ chuyện nam nữ mà thôi.
Bởi vậy Thanh Chân đạo sĩ muốn nhân cơ hội mà thâm nhập.
Hắn mượn tay Thanh Huyền đem Tạ Nhất đưa cho Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương sẽ bị mê mẩn chim nhỏ.
Thực vừa khéo, Thương Khâu đúng là thực yêu thương Tạ Nhất.
Cứ như vậy, Thái Hậu sẽ nghe được tin tức.
Hơn nữa Nhiếp Chính Vương lại nhiều lần cự tuyệt Thái Hậu.
Thái Hậu tức giận, Thanh Chân đạo sĩ cũng thêm mắm thêm muối, còn có vây cánh trong triều phản đối Nhiếp Chính Vương, Thái Hậu tất nhiên đối với Nhiếp Chính Vương từ yêu thành hận, muốn diệt trừ Nhiếp Chính Vương.
Chỉ cần Nhiếp Chính Vương chết, triều đình không còn trụ cột, Đại Bồng giáo liền có thể nhanh chóng chiếm hết triều đình.
Binh quyền có thể trấn áp, hơn nữa có thực quyền, bọn họ có thể khiến Thái Hậu sắc phong Đại Bồng giáo là quốc giáo, cũng tiện ngày sau phát triển.
Bởi vậy Thanh Chân có một kế hoạch.
Đương nhiên hướng tiếp cận thứ ba là lão phu nhân.
Thanh Chân cho lão phu nhân thuốc chính là độc, cũng không phải người thường nuốt vào sẽ không có hại.
Ba hướng tiếp cận, cứ như vậy Thanh Chân đạo sĩ liền cảm thấy không có kẽ hở.
Chỉ còn chờ mấy ngày quốc yến, phát binh trực tiếp bắt lấy Nhiếp Chính Vương.
Thanh Chân đạo sĩ cười ha ha lên, nói:
"Nếu thành công, công lao của cậu tất nhiên rất lớn, yên tâm đi."
"Đạo trưởng đã đáp ứng cho thuốc, khi nào có thể cho?"
"Gấp cái gì? Còn ở đây.
Nhiếp Chính Vương còn chưa chết mà.
Chờ quốc yến xong, tôi tự nhiên sẽ cho.
Chúng ta là châu chấu buộc ở bên nhau.
Chẳng lẽ cậu đã quên Tạ Nhất là cậu giúp tôi bắt được.
Nếu không phải bởi vì cậu, tôi như thế nào có thể bắt được con chim nhỏ gian xảo đó? Hiện giờ cậu lại đem lông Ca Lâu La có độc đưa đến tay Nhiếp Chính Vương.
Công lao không thể không có, tôi sẽ không quên công lao này đâu."
"Tôi hiện tại cần nửa viên thuốc.
Chim Sẻ Nhỏ hai ngày nay thân thể không tốt.
Tôi muốn nửa viên không quá chứ?"
Thanh Chân đạo sĩ cười cười, nói:
"Thật đúng là đại ca tốt đó."
Hắn nói, vứt cho người kia một vật, nói:
"Đây là nửa viên, thành công tự nhiên có phần còn lại.
Thuốc này chính là thánh phẩm bổn giáo.
Chỉ cần đúng hạn dùng thuốc, em trai của cậu sẽ không phát tác."
Thanh niên mở lòng bàn tay, quả nhiên có nửa viên viên thuốc màu đỏ.
Hắn không có nói nữa, quay đầu chuẩn bị rời đi.
Thanh Chân đạo sĩ lại nói:
"Chờ một chút."
Người kia dừng bước, quay đầu lại nói:
"Còn có chuyện gì?"
"Không có gì quan trọng.
Chỉ là thời điểm quốc yến, còn cần cậu hỗ trợ."
Hắn chỉ là lãnh đạm nói:
"Tôi đã biết."
Thanh Chân đạo sĩ cười nói:
"Biết là tốt nhất."
Người kia không có nói nữa, cũng không quay đầu lại, đi hai bước, đột nhiên biến thành một con chim lớn có đôi cánh màu vàng kim.
"Phạch phạch!!"
Con chim lớn vỗ cánh bay cao, biến mất ở trong bóng tối.
Chim Sẻ Nhỏ trở về rừng cây, đại ca còn đang bế quan.
Chim Sẻ Nhỏ liền đem thức ăn đặt ở cửa sơn động, sau đó tự mình trở về ngủ.
"Rầm!"
Cửa sơn động mở ra.
Chim Sẻ Nhỏ kinh hỉ, vội vàng chạy tới, nhảy nhảy, nói:
"Đại ca, xuất quan sao?"
Đại ca nhìn chăm chú vào Chim Sẻ Nhỏ, nhàn nhạt gật gật đầu.
Chim Sẻ Nhỏ cười nói:
"Vậy thật tốt quá, em mang bữa ăn đến, anh nhanh ăn đi."
Đại ca duỗi tay xoa xoa đầu Chim Sẻ Nhỏ.
Chim Sẻ Nhỏ thực thích động tác này, chủ động củng đầu, ở trong tay đại ca cọ cọ.
Đại ca thấp giọng nói:
"Đã khuya, em thân thể không tốt, mau đi nghỉ đi."
Chim Sẻ Nhỏ gật gật đầu, nói:
"Đại ca, em đi nghỉ, anh nhanh ăn đi, cũng nghỉ ngơi sớm."
Chim Sẻ Nhỏ nói xong, nhảy nhót liền đi rồi.
Đại ca nhìn bóng dáng Chim Sẻ Nhỏ, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay có một vật rất nhỏ màu đỏ, là nửa viên thuốc.
Hắn nhìn chằm chằm nửa viên thuốc thật lâu, cuối cùng đem cất lại trên người mình, quay đầu trở về sơn động...
Chỉ mấy ngày là tới quốc yến, nhóm sứ thần đã tiến vào kinh đô.
Lần này quốc yến không nhỏ, đương nhiên trừ tiếp đãi sứ thần, còn có chuyện quan trọng khác.
Đó chính là Thái Hậu chuẩn bị động thủ giết chết Nhiếp Chính Vương.
Bàng Trạm mấy ngày nay đều đến phủ Nhiếp Chính Vương, đương nhiên là vì quốc yến.
Nếu bọn họ đã sớm biết chuyện này, khẳng định phải chuẩn bị tốt, không thể để những người đó được lợi.
Thương Khâu cùng Bàng Trạm thương lượng bố trí binh lính.
Thương Khâu tuy rằng là Nhiếp Chính Vương, còn nắm binh quyền, có thể nói là một tay che trời.
Nhưng quốc yến tuyệt đối không thể mang binh tiến cung, nếu không thật sự vô lễ bất kính.
Hơn nữa sẽ cho những người bất mãn Nhiếp Chính Vương có cơ hội gây khó dễ.
Bởi vậy Thương Khâu tiến cung tuyệt đối không thể mang binh.
Binh mã cần Bàng Trạm chi viện HunhHn786.
Tạ Nhất cảm thấy có chút không an toàn, liền nói:
"Em muốn đi theo."
Thương Khâu cười cười, không có cự tuyệt.
"Vậy em làm người hầu...!bên cạnh bổn Vương đi."
Thương Khâu cố ý đem hai chữ "bên cạnh" nhấn mạnh.
Bàng Trạm vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt ngây thơ.
Tạ Nhất trừng mắt nhìn Thương Khâu một cái.
Thương Khâu vẫn là cười tủm tỉm.
Mọi người bàn bạc một chút, chuẩn bị ổn thỏa, liền chờ quốc yến.
Quốc yến cuối cùng cũng đến.
Thương Khâu đổi quan bào, Tạ Nhất cũng đi thay một bộ đồ thị vệ.
Bởi vì phải theo hầu bên cạnh Vương gia cho nên chỉ có hai loại chọn lựa: một là thị vệ, hai là thái giám.
Dù sao trong phủ Vương gia cũng có rất nhiều hoạn quan.
Tạ Nhất vừa nghe, đương nhiên phải làm thị vệ, tuyệt đối không làm hoạn quan.
Tạ Nhất đổi xong quần áo, soi gương đồng, cảm giác chính mình soái khí vô biên.
Một thân quân trang, eo đeo bảo kiếm, đai lưng to, dáng người cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị!
Tạ Nhất tự khen mình, cảm thấy chính mình đặc biệt có khí thế chiến đấu.
Khi Tạ Nhất còn đang ngưỡng mộ bản thân, Thương Khâu đã đẩy cửa đi vào.
Trường bào màu tím rất đẹp, thoạt nhìn như là công tử phong lưu, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng xa cách.
Thương Khâu cười đi vào, đánh giá Tạ Nhất, nói:
"Em mặc như vậy...!làm anh thực hưng phấn."
Tạ Nhất:
"......"
Rõ ràng là tràn đầy khí thế chiến đấu!
Hôm nay là quốc yến, không thể chậm trễ, bởi vậy Thương Khâu không có làm cái gì.
Hai người lên xe ngựa, chuẩn bị tiến cung.
Bọn họ không có mang theo binh mã, thực thuận lợi tiến cung.
Bởi vì thời gian còn sớm, yến tiệc còn chưa có bắt đầu.
Tạ Nhất cũng xem như lần đầu tiên tiến cung.
Lần trước lén lút chạy vào, lại say rượu đi ra ngoài, căn bản cũng chưa nhìn được gì.
Thừa dịp lúc này thời gian còn sớm, Thương Khâu liền dẫn Tạ Nhất đi tham quan một vòng.
Tạ Nhất đi theo Thương Khâu, hai người chậm rãi đi về phía trước.
Kết quả thật là trùng hợp, liền gặp Thái Hậu.
Thái Hậu cũng ở trong vườn hoa, xa xa liền thấy được Thương Khâu.
Tạ Nhất thấy rõ ràng, ánh mắt Thái Hậu đầu tiên là sáng ngời, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường, cuối cùng biến thành không cam lòng.
Biến hóa trong nháy mắt thay đổi ba lần, Tạ Nhất nhìn mà muốn cười.
Khẳng định là bởi vì Thái Hậu thích Thương Khâu, nhưng quyết định diệt trừ Thương Khâu, hiện tại thấy được Thương Khâu lại bắt đầu rối rắm lên.
Nhưng mà Thương Khâu vẫn cứ là một bộ không để ý, Thái Hậu lại thấy không cam lòng.
Thái Hậu cuối cùng vẫn là đi tới, nhàn nhạt nói:
"Nhiếp Chính Vương hôm nay tới rất sớm.
Nghe nói ngài bị bệnh, đã tốt rồi sao?"
Thương Khâu thỉnh an Thái Hậu.
Tạ Nhất cũng thỉnh an, bất quá Thái Hậu hiển nhiên không có chú ý tới.
Thương Khâu nhàn nhạt chắp tay nói:
"Hồi bẩm Thái Hậu, đã tốt.
Làm phiền Thái Hậu lo lắng."
Thái Hậu tựa hồ cực kỳ thích Thương Khâu.
Tạ Nhất cảm thấy cũng phải, chỉ sợ trên đời này không ai không thích ngoại hình của Thương Khâu.
Quả thực ngoại hình đỉnh cao.
Thái Hậu biểu tình có chút khó xử, suy nghĩ một chút, lúc này mới cúi mặt, nói:
"Nhiếp Chính Vương hôm nay tới sớm như vậy, cũng không có gì làm, hay là...!đến chỗ ai gia một chút."
Tạ Nhất vừa nghe, liếc xéo Thương Khâu một cái.
Thái Hậu muốn diệt trừ anh, đến cuối cùng vẫn muốn chiếm được thân thể anh.
Thương Khâu anh quả thực là tai họa ngàn năm!
Thương Khâu lại là chắp tay nói:
"Thái Hậu có ý tốt, thần xin nhận.
Chẳng qua còn có chuyện quan trọng, hiện tại cần đi xử lý ngay."
Thái Hậu tức khắc sắc mặt tái xanh, nói:
"Khanh......"
Thái Hậu có chút nghẹn lời, mặt tái xanh, giậm chân, ai oán nhìn Thương Khâu, nói:
"Nghệ ca ca, khanh thật sự tuyệt tình như thế sao?!"
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thái Hậu bắt đầu sử dụng chính sách dụ dỗ!
Thương Khâu nói:
"Thần không biết Thái Hậu nói cái gì."
Thái Hậu tức khắc lại tức giận, trên mặt tối sầm, nói:
"Ai gia nói đến thế này, chẳng lẽ Nghệ ca ca còn không biết ai gia đang nói cái gì?"
Thương Khâu chỉ là nhàn nhạt nói
"Thần không biết."
Lợn chết không sợ nước sôi!
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu biểu tình kia, tức khắc có chút buồn cười.
Thái Hậu liền nói:
"Khanh...!thật sự thích hồ ly tinh! Hồ ly tinh trong phủ khanh, bất quá là món đồ chơi mà thôi!"
Tạ Nhất tức khắc ngây ra.
Chuyện gì xảy ra, đột nhiên lửa đốt tới chân mình rồi.
Hơn nữa một lời không hợp ý liền mắng!
Tạ Nhất thiếu chút hắt xì.
Thương Khâu sắc mặt tức khắc liền khó coi, nói:
"Thái Hậu chính là quốc mẫu, xin cẩn thận lời nói.
Nếu để người khác nghe được, tổn hại uy nghiêm."
Thái Hậu bị Thương Khâu nói tức nghẹn thở hổn hển, nói:
"Được lắm! Ai gia đã xuống nước cầu xin thành cái dạng này, là tự khanh không biết tốt xấu! Đừng trách ai gia!"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Thái Hậu nói quá lời."
Thái Hậu hừ một tiếng, vung tay áo, nói:
"Chúng ta chờ xem!"
Nói xong lập tức liền đi.
Tạ Nhất chờ Thái Hậu đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.
Thương Khâu bình tĩnh, nói:
"Chúng ta tiếp tục đi bên kia?"
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi trong chốc lát, có người tới tìm Thương Khâu.
Tựa hồ là có việc cần Thương Khâu xử lý.
Tạ Nhất không có việc gì, bất quá là thị vệ, liền đứng ở cửa chờ, chờ đến phiền chán muốn chết.
Lúc này, có tiểu thái giám cúi đầu đi ngang qua cửa.
Tạ Nhất chỉ là liếc mắt một cái, không để trong lòng, nhưng liếc mắt một cái tức khắc cảm thấy thực quen mắt.
Nhìn kỹ, thế nhưng là Chim Sẻ Nhỏ!
Chim Sẻ Nhỏ mặc quần áo thái giám lén lút, không biết đang làm gì.
Tạ Nhất nhìn thoáng qua bên trong, Thương Khâu còn nghị sự, liền chạy theo Chim Sẻ Nhỏ.
Chim Sẻ Nhỏ nhìn thấy Tạ Nhất, cũng khiếp sợ, kinh ngạc nói:
"Tiểu Nhất, cậu cũng tới nơi này ăn hạt kê sao?!"
Tạ Nhất mê mang nói:
"Cái......!Cái gì? Ăn hạt kê?"
Chim Sẻ Nhỏ lập tức từ trong ngực móc ra một đống lương thực.
"Đúng vậy, ăn hạt kê! Đại ca hai ngày trước xuất quan, nói hôm nay mang tôi đi ăn ngon.
Nơi này hạt kê thật sự ngon! Siêu siêu ngon! Tiểu Nhất, cậu nếm thử!"
Hắn nói, liền hào sảng phân hạt kê cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhìn hạt kê trong lòng bàn tay tức khắc dở khóc dở cười.
Mình hiện chính là hình người, chỉ sợ không tiêu hóa được hạt kê chưa chế biến.
Tạ Nhất nói:
"Vậy đại ca của cậu đâu?"
Tạ Nhất thật ra muốn gặp đại ca của Chim Sẻ Nhỏ một lần.
Chim Sẻ Nhỏ gãi gãi cái ót, có điểm ngây ngô nói:
"Cái đó...!Tôi chỉ lo ăn, đại ca không biết đi nơi nào.
Hình như chúng tôi đã lạc nhau.
Nơi này thật lớn, tôi cũng không biết nên đi tìm như thế nào."
Tạ Nhất tức khắc có chút bất đắc dĩ, nói:
"Cậu mù đường."
Chim Sẻ Nhỏ cười nói:
"Đúng rồi, tôi đi theo cậu là được.
Tiểu Nhất, ăn đi! Thật sự siêu ngon.
Đừng khách khí, bên kia còn có rất nhiều rất nhiều."
Tạ Nhất đau đầu không thôi, đem hạt kê cho lại Chim Sẻ Nhỏ, nói:
"Ăn ngon như vậy, vẫn là cậu ăn đi."
Chim Sẻ Nhỏ hào phóng nói:
"Không không, đừng khách sáo."
Hai người còn nhường nhau hạt kê, Thương Khâu đã đi tới.
Nhìn thấy Tạ Nhất đang cùng một tiểu thái giám nói chuyện, hắn còn tưởng rằng là ai, đến gần thấy, thì ra là Chim Sẻ Nhỏ.
Chim Sẻ Nhỏ bởi vì lạc đường, cho nên chỉ có thể đi theo bọn họ.
Thương Khâu là Vương gia, bên cạnh đi theo thị vệ cùng thái giám không có gì không ổn.
Thương Khâu xử lý xong công việc thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị dẫn Tạ Nhất cùng Chim Sẻ Nhỏ đi dự tiệc.
Khi bọn họ vào nơi bày tiệc, Chim Sẻ Nhỏ tức khắc mở to hai mắt.
Trên bàn có thật nhiều món ăn ngon, so với sâu cùng hạt kê còn thơm hơn.
Hắn ngày thường cũng chưa gặp qua mấy món ngon thế này, rõ ràng đã ăn thật nhiều hạt kê, nhưng bụng vẫn kêu lên.
Bọn họ đi vào, rất nhiều đại thần đều ở đây, còn có nhóm sứ thần.
Nhóm sứ thần biết Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đến, tức khắc liền chạy qua chào hỏi.
Có đại thần đang cùng sứ thần nói chuyện vui vẻ, nào biết Nhiếp Chính Vương vừa đến, sứ thần lập tức bỏ qua đại thần.
Đại thần kia tức khắc bất mãn, trên mặt không ánh sáng, trong lòng cũng tràn ngập ý nghĩ hung ác.
Đại thần kia chính là lão thần, là bác của Thái Hậu, luôn tự xem mình trưởng bối của Nhiếp Chính Vương.
Bất quá cũng không phải, bọn họ gia tộc khác nhau, chỉ có người thân của ông ta mới phải.
Đại thần này vẫn luôn tự cho mình là trưởng bối của Nhiếp Chính Vương, hiện giờ bị tiểu bối đoạt đi sự nổi bật, tất nhiên không vui vẻ.
Nhóm sứ thần đều biết Nhiếp Chính Vương ở triều đình là người có quyền lực nhất, muốn cùng Thương Khâu tạo quan hệ.
Có đại thần nịnh bợ Thương Khâu, có đại thần vẻ mặt khinh thường, cũng có người trung lập không nói lời nào.
Một lát sau, Hoàng đế cùng Thái Hậu mới tới.
Tiểu Hoàng đế cùng Thái Hậu được cung nhân vây quanh.
Thái Hậu rất xinh đẹp sang quý, trên đầu là mũ phượng.
Tiểu Hoàng đế mới năm sáu tuổi, tựa hồ không hiểu cái gì, bị Thái Hậu lôi kéo đi vào.
Các đại thần nhanh quỳ xuống hành lễ.
Nhóm sứ thần tuy rằng không quỳ, nhưng vì biểu đạt cung kính cũng cúi người hành lễ.
Thái Hậu ngẩng cao đầu, chậm rãi đi vào ngồi.
Tiểu Hoàng đế ngồi bên cạnh.
Tiểu Hoàng đế ngồi xuống chỉ biết chơi, cái gì cũng không nói, Thái Hậu liền nói:
"Hôm nay khó có được quốc yến, các vị sứ thần đường xa đến, cũng không cần quá nhiều lễ tiết."
Những sứ thần vội vàng đáp ứng.
Thái Hậu nói vài câu liền bắt đầu bữa tiệc.
Sứ thần lập tức muốn dâng vật quý.
Dù sao bọn họ chính là quốc gia thua trận, muốn nhân cơ hội cầu hòa.
Sứ thần ân cần trình lên một cái rương to, ước chừng cao bằng đầu người, được mười mấy binh sĩ nâng vào.
Sứ thần cười nói:
"Nhiếp Chính Vương, ngoại thần nghe nói Nhiếp Chính Vương có hai sở thích, thứ nhất người đẹp, thứ hai là binh khí.
Cho nên cố ý chọn hai bảo vật, hiến cho Nhiếp Chính Vương."
Thái Hậu vốn tưởng rằng là tặng bảo vật cho mình, hoặc là cho Hoàng đế.
Kết quả vừa nghe, thế nhưng là cho Nhiếp Chính Vương.
Sứ thần không có lễ vật cho Hoàng đế lại cho Nhiếp Chính Vương, quả thực là bị vả vào mặt, Thái Hậu tức khắc không vui.
Những người khác nhìn cái rương lớn rất tò mò.
Sứ thần tự mình mở nắp ra.
"Ôi!!"
Thế nhưng bên trong là một mỹ nữ.
Mỹ nữ khoác một cái áo choàng mỏng, trong tay ôm một cây cung lớn màu đỏ.
Thương Khâu nhíu mày, ánh mắt lập tức như hổ đói nhìn trường cung.
Sứ thần lại cho rằng Nhiếp Chính Vương coi trọng mỹ nữ.
Đây chính là người bọn họ chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối là mỹ nhân đứng đầu.
Tạ Nhất cũng nhìn cây cung màu đỏ, trong đầu lại như có tiếng sấm nổ vang.
Đây là cây cung Tư Nghệ dùng để bắn chết Đông Hoàng Thái Nhất, khiến Đông Hoàng Thái Nhất mất thần cách.
Tạ Nhất đứng ở sau lưng Thương Khâu cảm giác mắt hoa lên, thân thể lung lay.
Thương Khâu không có biến hóa biểu tình, đột nhiên đưa tay ra phía sau nắm tay Tạ Nhất.
Tạ Nhất sửng sốt, cảm giác Thương Khâu nắm tay mình, không biết sao lại tốt hơn không ít.
Chim Sẻ Nhỏ cũng chú ý tới Tạ Nhất vừa rồi lung lay sắp ngã, liền nói:
"Khẳng định là cậu không ăn hạt kê, đói đến choáng váng đầu, nhanh ăn một chút!"
Tạ Nhất:
"......"
Mỹ nữ ôm trường cung, chậm rãi từ rương đi ra, hướng về phía Nhiếp Chính Vương.
Thái Hậu nghiến răng tức vô cùng.
Không cho Hoàng đế lễ vật, chỉ cho Nhiếp Chính Vương thì thôi, lại còn tặng một mỹ nhân.
Ở trong mắt Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương là coi trọng mỹ nhân.
Ánh mắt kia thâm trầm, lại còn mang theo ý muốn đoạt lấy.
Thái Hậu càng căm hận trong lòng nảy sinh ý tưởng ác độc.
Mỹ nhân đem trường cung đưa đến trước mặt Thương Khâu.
Thương Khâu duỗi tay tiếp nhận.
Một tay nâng trường cung, tay còn lại nhẹ nhàng phất một cái.
Ngón tay Thương Khâu móc dây cung, phát ra một âm thanh, vừa nghe liền biết là cung tốt.
Sứ thần thấy Thương Khâu yêu thích trường cung, liền nói:
"Nhiếp Chính Vương có điều chưa biết, trường cung này rất nổi tiếng.
Vào thời kỳ thượng cổ, sư phụ dạy bắn cung của Đế Nghiêu là Tư Nghệ, đã dùng cung này để bắn chết Kim Ô nổi loạn.
Quả thật là thần binh lợi khí.
Thần binh như thế đương nhiên phải xứng với anh hùng.
Ngoại thần thấy Nhiếp Chính Vương dáng vẻ đường đường, tất nhiên là anh hùng hiếm có trên đời.
Bảo cung đưa Nhiếp Chính Vương, chính là tốt nhất."
Ánh mắt Thương Khâu đều ở trên trường cung.
Thương Khâu sao có thể không biết cây cung lớn màu đỏ này, trước kia hắn đã dùng qua.
Thương Khâu đã khôi phục ký ức, tay nắm trường cung cảm giác cũng rất thật, làm cho máu trong thân thể đều sôi trào.
Hắn quen thuộc loại cảm giác này.
Đây là cây cung Thương Khâu thích nhất.
Nhưng mà...!Cũng là thứ đã giết chết người hắn yêu nhất, khiến đối phương mất thần cách.
Thương Khâu gặp lại trường cung, trong lòng cảm thán muôn vàn, cũng không biết rốt cuộc là cảm xúc gì.
Mỹ nữ dâng trường cung, Nhiếp Chính Vương rất thích trường cung, nhưng hình như...!đối với mỹ nữ không có hứng thú.
Điểm này tựa hồ ngoài dự kiến của nhóm sứ thần.
Bởi vì trong mắt mọi người, Nhiếp Chính Vương rất háo sắc.
Bất quá dù chỉ thích bảo cung cũng là có thu hoạch, ít nhất Nhiếp Chính Vương đã thích, cũng có thể xem như hối Nhiếp Chính Vương thành công.
Thái Hậu cắn nát răng, nói:
"Nếu hôm nay vui vẻ như thế, Hoàng nhi mau mau đi kính Nhiếp Chính Vương một ly."
Thái Hậu nói, tự tay rót một ly rượu, sau đó đưa cho tiểu Hoàng đế.
Tiểu Hoàng đế bưng ly rượu, lập tức đứng lên, liền đi đến chỗ Thương Khâu, nói:
"Nhiếp Chính Vương, Trẫm kính khanh một ly."
Tiểu Hoàng đế đi tới, Thương Khâu liền đứng lên.
Tuy rằng là Hoàng đế chỉ có năm sáu tuổi, nhưng Hoàng đế chung quy là Hoàng đế, Thương Khâu quyền lực lớn cũng chỉ là Vương gia.
Hoàng đế kính rượu Thương Khâu tất nhiên phải đứng lên.
Tạ Nhất thấy Thái Hậu rót rượu, tức khắc cảm giác không thích hợp.
Bởi vì thời điểm Thái Hậu rót rượu đã xoay nắp bình rượu một chút.
Loại bình uyên ương này Tạ Nhất đã xem trong mấy phim truyền hình.
Đã biết Thái Hậu không có ý tốt, nhưng Tạ Nhất không nghĩ tới Thái Hậu lại dùng cách hạ độc đơn giản trực tiếp như.
Tạ Nhất âm thầm kéo tay Thương Khâu.
Thương Khâu dùng ngón tay ngoéo ngón tay Tạ Nhất, còn ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng cào hai cái.
Tạ Nhất vốn định nhắc nhở Thương Khâu, kết quả Thương Khâu thế nhưng đùa giỡn.
Bất quá thực mau Tạ Nhất liền cảm thấy không thích hợp nhi.
Thương Khâu không phải làm loạn, mà là viết chữ.
Tạ Nhất tập trung tinh thần cảm nhận chữ viết.
Trong lòng bàn tay ngứa ngứa vì Thương Khâu vạch tới vạch lui, nhưng hiện tại là thời khắc quan trọng, cho nên Tạ Nhất tự nhủ phải tập trung.
Tạ Nhất thực nghiêm túc đọc chữ.
Khi tiểu Hoàng đế đi tới, Thương Khâu rốt cuộc viết xong.
Chim...!nhỏ...!béo!
Tạ Nhất thiếu chút nữa trực tiếp chửi ra tiếng, nâng chân đá vào mông Thương Khâu.
Đã là lúc nào! Quả nhiên là đùa giỡn.
Đúng là không nên tin Thương Khâu có thể đứng đắn!
Tạ Nhất nổi giận trừng mắt nhìn lưng Thương Khâu.
Thương Khâu lại tâm tình rất tốt.
Tiểu Hoàng đế giơ lên ly rượu kính Thương Khâu.
Thương Khâu lại là không nhanh không chậm, cười cười, nói:
"Từ xưa đến nay quân thần có khác.
Rượu của Hoàng thượng, thần sao có thể uống.
Vẫn là thần kính Hoàng Thượng mới phải."
Tiểu Hoàng đế vừa nghe, quay đầu lại nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu cười gượng nói:
"Nhiếp Chính Vương ngài nói cái gì vậy? Nhiếp Chính Vương luôn vất vả, công lao càng lớn, trong triều đình này ai không biết, ai không hiểu? Hai mẹ con ta một là nữ tử, một là trẻ nhỏ, nếu không có Nhiếp Chính Vương bảo vệ triều đình, hiện giờ triều đình có thể là cái dạng này? Mau, Hoàng nhi, kính Nhiếp Chính Vương, chúc Nhiếp Chính Vương thiên tuế!"
Tiểu Hoàng đế vội vàng lại nói:
"Trẫm kính Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương thiên tuế."
Thương Khâu lại cười cười.
Thái Hậu nói rất hay, hơn nữa cất cao giọng, nếu Thương Khâu lại không uống, liền có vẻ không nể mặt mũi.
Cho nên Thương Khâu khẳng định phải uống ly rượu này, nhưng rõ ràng trong rượu có thứ gì đó.
Thương Khâu thong thả ung dung duỗi tay tiếp ly rượu từ tay tiểu Hoàng đế.
Trong nháy mắt này Thái Hậu hưng phấn lên, mở to hai mắt.
Thái Hậu muốn nhìn Nhiếp Chính Vương không biết điều bị chính mình độc chết.
Thương Khâu bưng ly rượu, thực tiêu sái làm