Người mang trường cung, cũng không có nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Thanh Chân đạo sĩ.
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Nếu hiện tại đem trường cung đưa ra thì sẽ không so đo hiềm khích trước đây.
Hơn nữa… còn cho huynh đệ nửa viên thuốc.
Bảo đảm em trai ngươi uống thuốc này, tam âm mạch không bao giờ phát tát."
Ca Lâu La lạnh lùng nhìn Thanh Chân, nhàn nhạt nói:
"Bảo đảm? Tôi không thể tin tưởng, trừ phi hiện tại đạo trưởng đem nửa viên thuốc còn lại đưa cho tôi."
Thanh Chân đạo sĩ đột nhiên cười dữ tợn, nói:
"Bổn đạo đã cho ngươi mặt mũi, ngươi lại nghĩ mình có thể diện thật!"
Thanh Chân đạo sĩ nói, đột nhiên mở rộng tay lao về phía trước.
Đôi mắt Ca Lâu La nhíu lại, nhanh chóng hướng sang bên cạnh một chút.
Thanh Chân đạo sĩ chụp lấy bao vải, động tác của Ca Lâu La cũng sắc bén nhanh nhẹn, bao vải lướt qua tay Thanh Chân.
Thanh Chân không ngừng, lần đầu không trúng, lập tức lại có lần tiếp theo, sắc mặt dị thường tức giận, nói:
"Yêu quái gian trá! Nếu ngươi không biết điều, cũng đừng trách bổn đạo trở mặt không nhận người! Hừ hừ, nói thật ra Ca Lâu La dùng để luyện đan cũng không tồi, luyện thành độc dược, chỉ sợ là cực độc thiên hạ có một không hai."
Ca Lâu La một câu cũng không nói, chỉ một mình Thanh Chân nói chuyện, nhưng hắn động tác phi thường sắc bén, tránh né không muốn cùng Thanh Chân dây dưa.
Hắn nhảy sang một bên, nhanh chóng chạy về phía trước.
Phía sau còn có thể nghe được tiếng binh lính hô to.
"Qua bên kia tìm! Mau đi!"
"Bên này cũng cần thêm người!"
"Bẩm Bàng tướng quân, cửa cung đã đóng!"
Ca Lâu La nghe mấy cái này càng không dám ham chiến, nhanh chóng phóng đi.
Thanh Chân đạo sĩ xông tới bắt lấy bao vải, Ca Lâu La nhíu mày, vung bả vai, trường cung trong bao vải cũng bị kéo ra.
Ca Lâu La nhảy lên, nắm lấy trường cung.
Thanh Chân đạo sĩ chỉ nắm được bao vải, lập tức ném xuống đất, xông tới lại muốn cướp đoạt HunhHn786.
Ca Lâu La vẫn luôn chiếm thế thượng phong.
Thanh Chân đạo sĩ sắc mặt khó coi tới cực điểm, dữ tợn dị thường, điên cuồng đi cướp đoạt.
Tuy rằng chiếm thế thượng phong, nhưng Ca Lâu La lại không thể thoát thân, còn có binh lính đang đến gần.
Hắn nhăn mày, tựa hồ muốn tốc chiến tốc thắng.
"Bên kia có âm thanh!!"
"Có người ở bên kia!"
"Ai ở nơi đó! Mau ra đây!"
Binh lính đã tới gần bọn họ, Ca Lâu La tức khắc nheo mắt, với tay bẻ một nhánh cây, đặt lên cung, kéo dây.
"Vèo!"
Nhánh cây tức khắc bay đi.
Thanh Chân đạo sĩ hoảng sợ.
Nhánh cây phảng phất như mũi tên sắc bén, được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ của trường cung xông thẳng đến.
Thanh Chân đạo sĩ vội vàng né tránh.
Tìm được cơ hội, Ca Lâu La nắm lấy trường cung nhảy lên, nháy mắt biến thành một con chim thật lớn bay lên trời.
Thanh Chân đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn không trung.
Lúc này Bàng Trạm đã mang binh xông tới.
Thanh Chân đạo sĩ không dám dừng lại, lập tức ẩn thân.
Bàng Trạm xông tới liền nhìn thấy trên mặt đất có một nhánh cây cắm vào trong đất.
Không chỉ như vậy, nhánh cây còn có ngọn lửa, nói là ngọn lửa lại không đúng, không biết là cái gì.
Bàng Trạm lệnh người mời Thương Khâu lại đây.
Thương Khâu cùng Tạ Nhất chạy tới, binh lính còn phong tỏa hiện trường, không có bị phá hư.
Thương Khâu đi tới thấy nhánh cây trên mặt đất giống mũi tên sắc bén cắm vào đất.
Loại lực đạo này tuyệt đối là do trường cung Tư Nghệ tạo nên.
Hắn quá quen thuộc trường cung của chính mình.
Chỉ sợ trên đời này trừ trường cung kia, không có cây cung nào có thể tạo ra lực đạo như vậy.
Thương Khâu đi qua, ngồi xổm xuống nhìn nhìn, rút nhánh cây khỏi đất.
Tạ Nhất cũng ngồi xổm xuống nhìn nhìn, nói:
"Ai đánh tráo trường cung?"
Tạ Nhất nói, nhíu nhíu mày, nói:
"A, anh xem, nơi này có chút bụi màu vàng kim?"
Thương Khâu cúi đầu xem chỗ Tạ Nhất chỉ.
Trên đất có chút ít bụi màu vàng, rất ít, bất quá vì đêm tối cho nên có thể thấy rõ.
Nếu ban ngày ánh nắng tốt, khả năng sẽ nhìn không thấy.
Thương Khâu nheo nheo mắt nhìn mặt đất, lại cầm lấy nhánh cây tới xem.
Nhánh cây không cắm hết toàn bộ vào đất, phía trên có chút vết máu.
Thương Khâu cầm lấy ngửi.
Tạ Nhất cũng muốn thò lại gần ngửi, bất quá bị Thương Khâu ngăn cản, nói:
"Máu có độc."
Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy, lại nhìn nhìn trên mặt đất, tựa hồ trong lòng cũng có chút phán đoán.
"Ca Lâu La."
Thương Khâu gật gật đầu.
Ca Lâu La bởi vì thích ăn rồng, trên người mang theo độc tố.
Nếu nói Ca Lâu La nơi nào không có độc, phỏng chừng chính là trái tim đã trải qua lửa nung đúc thành bảo châu.
Tạ Nhất nói:
"Chúng ta phải đi đâu tìm Ca Lâu La?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Không cần đi tìm, hắn sẽ tự tìm tới chúng ta."
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu cười, nhướng mày.
Lúc này Chim Sẻ Nhỏ cũng chạy tới.
"Tiểu Nhất! Tiểu Nhất không có việc gì chứ?!"
Chim Sẻ Nhỏ chạy tới, Tạ Nhất nhanh đứng lên, nói:
"Không có việc gì."
Thương Khâu lại nói.
"Về phủ thôi."
Chim Sẻ Nhỏ thấy bọn họ phải về phủ, cũng tính toán đi tìm đại ca, bất quá Thương Khâu lại nói:
"Cậu cũng đi cùng chúng tôi."
Chim Sẻ Nhỏ tức khắc vẻ mặt hồ nghi nhìn Thương Khâu, ánh mắt kia tuyệt đối không giống như là xem trọng.
"Sao đột nhiên có lòng tốt vậy?"
Thương Khâu không nói chuyện, sắc mặt có chút đen.
Tạ Nhất nói:
"Vương phủ có rất nhiều hạt kê, lập tức đến mùa đông, cậu không lấy một ít trở về dự trữ sao?"
Chim Sẻ Nhỏ đôi mắt sáng lên.
Bởi vì hắn là chim sẻ, cho nên đôi mắt không phải rất lớn, nhưng đặc biệt sáng, còn đen, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu có thần.
Chim Sẻ Nhỏ lập tức nói:
"Được thôi!"
Bọn họ về phủ, đương nhiên mang theo Chim Sẻ Nhỏ.
Bàng Trạm khóa cửa thành, sau đó tiếp tục truy tìm Thanh Chân đạo sĩ.
Mọi người trở về Vương phủ đã khuya, sắc trời tối đen như mực.
Thương Khâu muốn cùng Tạ Nhất đi nghỉ ngơi.
Chim Sẻ Nhỏ cũng theo ở phía sau, muốn ngủ cùng Tạ Nhất.
Thương Khâu lập tức nói:
"Không được."
"Vì sao không được? Trước kia tôi cùng Tiểu Nhất luôn ngủ chung một ổ!"
Tạ Nhất:
"……"
Ổ……!
Nói thật, Tạ Nhất là đại kim ô, nhưng từ khi trở thành Đông Hoàng liền không có ngủ trong loại đồ vật này……
Thương Khâu vừa nghe, sắc mặt càng đen.
Chim Sẻ Nhỏ vẫn cứ nói:
"Lông Tiểu Nhất mềm mại lại ấm áp.
Đặc biệt là mùa đông, dựa vào rất ấm áp, siêu thoải mái!"
Tạ Nhất:
"……"
Thôi đừng nói nữa, Thương Khâu lòng dạ hẹp hòi sẽ phát nổ tại chỗ!
Thương Khâu sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, trực tiếp khiêng Tạ Nhất lên.
Tạ Nhất tức khắc cảm giác dạ dày bị trút ngược, muốn phun ra, hô to:
"Làm gì!"
"Làm...!"
Thương Khâu vừa mới nói một chữ "làm", đã bị Tạ Nhất bưng kín miệng hắn, nói:
"Thôi đừng nói nữa!"
Chim Sẻ Nhỏ vẻ mặt mê mang nhìn bọn họ.
Thương Khâu khiêng Tạ Nhất vào phòng, đóng cửa.
Chim Sẻ Nhỏ còn đứng ở ngoài cửa, chạy qua gõ cửa, nói:
"Các người cho tôi vào đi! Tôi đây ngủ nơi nào?!"
Chim Sẻ Nhỏ chính là khách quý của Nhiếp Chính Vương, cho nên có phòng riêng.
Quản gia nhanh đưa hắn tới phòng dành cho khách.
Chim Sẻ Nhỏ nói:
"Kho lúa trong phủ ở nơi nào?"
Quản gia sửng sốt, bất quá vẫn là chỉ.
Làm quản gia nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp khách hỏi kho lúa ở nơi nào.
Chim Sẻ Nhỏ vào phòng, có chút tò mò, nhìn trái nhìn phải.
Hắn nhảy lên giường nệm lăn một vòng, cảm giác đặc biệt vui vẻ.
Hắn còn nhảy nhảy, náo loạn trong chốc lát có chút mệt, liền chuẩn bị ngủ.
Bất quá Chim Sẻ Nhỏ chưa ngủ bụng đã kêu vang, cảm giác ăn mấy món trong bữa tiệc không đúng với mình.
Quả nhiên vẫn là ăn hạt kê mới có thể no, vì thế Chim Sẻ Nhỏ bò dậy, vui vẻ ra khỏi phòng.
Lúc này đã đêm khuya tĩnh lặng, phủ đệ chỉ có lính tuần tra, người hầu đều đã nghỉ ngơi.
Chim Sẻ Nhỏ chạy đến kho lúa, chuẩn bị lấy hạt kê ăn, vừa ăn vừa bỏ túi một chút, đem về làm lương thực dự trữ qua mùa đông.
Kho thật lớn, Chim Sẻ Nhỏ nhìn mà choáng.
Lương thực phân loại sắp xếp rất ngăn nắp.
Chim Sẻ Nhỏ chưa từng gặp qua nhiều hạt kê như vậy, cảm giác hiện tại rất thỏa mãn.
Chim Sẻ Nhỏ thật sự muốn tắm trong hạt kê, lập tức mừng rỡ tiến lên.
Bất quá ở ngay lúc này bả vai bị đè lại, Chim Sẻ Nhỏ hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra, kinh hỉ nói:
"Đại ca!"
Một người lặng yên đứng ở sau lưng Chim Sẻ Nhỏ duỗi tay đáp ở trên vai Chim Sẻ Nhỏ.
Đúng là đại ca của hắn, chim sẻ siêu lớn siêu lớn.
Chim Sẻ Nhỏ nhìn thấy đại ca, thật vui vẻ nói:
"Đại ca, đại ca! Anh mau xem, thật nhiều hạt kê.
Tiểu Nhất nói chúng ta có thể mang đi dự trữ qua mùa đông!"
Ca Lâu La nhìn Chim Sẻ Nhỏ, nói:
"Đừng mang theo, chúng ta phải đi ngay."
Chim Sẻ Nhỏ có chút giật mình, nói:
"Hả? Phải đi?"
Ca Lâu La gật gật đầu, Chim Sẻ Nhỏ nói:
"Liền về nhà sao? Em đi nói cùng Tiểu Nhất một tiếng."
Ca Lâu La ngăn lại Chim Sẻ Nhỏ.
"Không cần nói."
Chim Sẻ Nhỏ có chút mê mang, nói:
"Vì sao?"
"Cũng không cần mang theo hạt kê, sẽ mệt… Chỗ này mùa đông quá lạnh, đại ca mang em đi nơi khác qua mùa đông.
Nơi đó ấm áp, sẽ có hạt kê."
Chim Sẻ Nhỏ vừa nghe, nói:
"Phải đi đâu? Rất xa sao?"
"Hẳn là rất xa đi."
"Vậy càng nên nói cùng Tiểu Nhất một tiếng, chào từ biệt, thuận tiện hỏi hắn muốn đi cùng chúng ta hay không…"
Chim Sẻ Nhỏ nói tới đây, có chút mất mát, nói:
"À, Tiểu Nhất khả năng sẽ không theo chúng ta.
Đại ca không biết đâu, hắn tìm được bạn đôi rồi, chính là Vương gia kia.
Dù sao em vẫn cảm thấy Vương gia không phải người tốt."
Ca Lâu La không nghe hắn nói cái này, bắt lấy tay hắn, nói:
"Đi thôi."
Chim Sẻ Nhỏ thấy rất kỳ quái vì bộ dạng đại ca thực sốt ruột.
Chim Sẻ Nhỏ thực mau đã bị lôi ra khỏi kho lúa.
Bất quá bọn họ vừa đi ra, tức khắc Ca Lâu La nhíu mày.
Chim Sẻ Nhỏ lại thật vui vẻ, nói:
"Tiểu Nhất!"
Thì ra bên ngoài kho lúa đã có người.
Thương Khâu cùng Tạ Nhất đứng ở cửa kho lúa chờ bọn họ ra tới.
Ánh mắt Thương Khâu đánh giá Ca Lâu La, còn có vật trên lưng hắn, nhàn nhạt nói:
"Tôi tưởng chim sẻ trộm hạt kê, thì ra là Ca Lâu La trộm trường cung."
Ca Lâu La nheo mắt lại, hung hăng nhìn Thương Khâu, tựa hồ có chút đề phòng, bảo vệ trường cung ở sau lưng.
Chim Sẻ Nhỏ vẻ mặt mê mang nhìn Thương Khâu, lại nhìn nhìn đại ca, không biết đã xảy ra việc gì.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Để trường cung lại, các người mới có thể rời đi."
Ca Lâu La híp mắt, nhìn chằm chằm Thương Khâu, giọng lãnh đạm nói:
"Không có khả năng."
Thương Khâu cười, nói:
"Vậy cũng đừng trách tôi đã không nhắc nhở."
Thương Khâu nói, phủi phủi quần áo, đột nhiên lao về phía trước.
Ca Lâu La lập tức phản ứng, lại cảm thấy bả vai đã bị người đánh trúng, xương bả vai đau nhức, bao vải cũng rời người.
Chim Sẻ Nhỏ hoảng sợ, nói:
"Chuyện gì xảy ra, sao đánh nhau rồi!?"
Thương Khâu cùng Ca Lâu La nhanh chóng động vài chiêu, hai người đều muốn cướp đoạt bao vải.
Bao vải xoay tròn ở trên không trung.
Ca Lâu La mở đôi cánh.
"Phành phạch!"
Đôi cánh màu vàng kim đột nhiên mở rộng, Ca Lâu La vỗ cánh bay lên trời cao, duỗi tay đi tiếp bao vải.
Thương Khâu nhíu mắt, nhanh chóng chạy hướng bên cạnh đạp vào thân cây mượn lực nhảy lên cao.
"Bộp!"
Ca Lâu La còn chưa có chạm được trường cung, đã bị Thương Khâu đánh tới.
Bao vải bay đi.
Ca Lâu La cùng Thương Khâu lại đánh nhau.
Hai người cũng không ai chịu dừng tay, bao vải nháy mắt bay ra ngoài, rơi ở trên mặt đất.
Bởi vì từ trên cao rơi xuống, cho nên vật từ bên trong bao vải rơi ra, một chút đã tới bên chân Tạ Nhất, chạm vào mũi giày Tạ Nhất.
Tạ Nhất cúi đầu nhìn.
Là trường cung!
Một cây cung lớn màu đỏ, ở dưới ánh trăng tản ra ánh sáng như ngọn lửa.
Chỉ có trường cung này có thể bắn ra mũi tên giết thần……
Tạ Nhất cảm thấy trong đầu có tiếng nổ lớn.
Trường cung ở trước mắt, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, phảng phất nhìn thấy thiên quân vạn mã, một mũi tên màu trắng lướt qua sông Đán, phát ra tiếng xé gió đột nhiên lao đến.
"Ôi!"
Tạ Nhất đột nhiên hút một ngụm khí lạnh, đột nhiên lảo đảo.
Chim Sẻ Nhỏ còn hô to Thương Khâu cùng Ca Lâu La đừng đánh nhau, đột nhiên thấy Tạ Nhất tựa hồ muốn té ngã, chạy nhanh đến đỡ lấy Tạ Nhất, hô to:
"Tiểu Nhất, làm sao vậy?!"
Bên này có biến cố, hai người bên kia đều nghe thấy được.
Ca Lâu La bị đánh trúng bả vai từ bầu trời rơi xuống dưới.
Đôi cánh màu vàng kim nện ở trên mặt đất, tức khắc tạo ra một cái hố to.
Bụi màu vàng kim cũng rơi rụng đầy đất.
Hắn còn tưởng rằng Thương Khâu sẽ thừa thắng xông lên.
Bất quá không nghĩ tới Chim Sẻ Nhỏ kêu một tiếng, Thương Khâu lập tức từ bỏ qua cơ hội, nhanh chóng vọt tới chỗ Tạ Nhất.
Tạ Nhất có chút không thoải mái, đầu váng mắt hoa, được Chim Sẻ Nhỏ đỡ.
Thương Khâu lập tức liền vọt lại, nói:
"Tạ Nhất!"
Tạ Nhất cũng chỉ là không thoải mái ngắn ngủi vài giây, trước mắt có chút biến thành màu đen, nhớ lại một ít sự việc không vui.
HunhHn786 Tựa như rất nhiều người phải phẫu thuật, rõ ràng cũng không sợ hãi, hơn nữa toàn thân tê liệt, căn bản không có cảm nhận được đau đớn, nhưng mà giải phẫu xong liền sẽ mắc chứng sợ vật nhọn.
Tạ Nhất cũng cảm thấy chuyện này.
Rõ ràng chính mình ở rất xa rất xa, căn bản không cần sợ hãi, nhưng mà đáy lòng không thể khắc chế được.
Tạ Nhất sắc mặt khó coi.
Thương Khâu đem người ôm vào trong ngực, vuốt tóc Tạ Nhất, nhỏ giọng nói:
"Không có việc gì."
Ca Lâu La bị thương bả vai, Chim Sẻ Nhỏ chạy nhanh tới, đem hắn nâng dậy, nói:
"Các người xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên liền đánh nhau!?"
Ca Lâu La sắc mặt khó coi.
Trường cung nằm trên mặt đất, không còn vải bao bọc, rớt ở trước mặt Thương Khâu cùng Tạ Nhất.
Ca Lâu La hiện tại bị thương, khẳng định không phải đối thủ của Thương Khâu.
Nhưng mà Ca Lâu La lại không cam lòng, gắt gao nhìn chằm chằm trường cung, tựa hồ muốn tìm cơ hội liền cướp đoạt.
Thương Khâu nhìn ra tâm tư Ca Lâu La.
Nhưng Tạ Nhất hiện tại không thoải mái, dù Ca Lâu La thật sự tới đoạt lấy, Thương Khâu cũng không có khả năng phân tâm.
Tạ Nhất hít sâu hai hơi, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút, nói:
"Đại ca vì cái gì muốn trộm trường cung?"
Ca Lâu La không nói gì.
Thương Khâu lại lạnh lùng cười, nói:
"Mượn tay Chim Sẻ Nhỏ đem lông chim có độc ngụy trang thành lông chim vàng tặng cho chúng tôi, mục đích là gì?"
Chim Sẻ Nhỏ tựa hồ cũng không hiểu, kinh ngạc nói:
"Hả? Đại ca, bọn họ đang nói cái gì?"
Ca Lâu La sắc mặt có chút không tốt, ánh mắt lóe lóe, bất quá vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm trường cung.
Thương Khâu nói:
"Xem ra là cùng nhóm với Thanh Chân đạo sĩ."
Hắn nói như vậy, Chim Sẻ Nhỏ lập tức nói:
"Không đúng, không đúng.
Đại ca sẽ không cùng nhóm với tên người lỗ mũi trâu kia.
Thời điểm lỗ mũi trâu bắt Tiểu Nhất, đại ca còn cực lực ngăn cản.
Chỉ là lỗ mũi trâu quá lợi hại, cho nên…"
Thương Khâu chỉ là cười cười, nói:
"Đúng không, đường đường Ca Lâu La trong Thiên Long Bát Bộ Chúng, ngăn cản không được một tên lỗ mũi trâu?"
Ca Lâu La sắc mặt lại biến đổi, trở nên xanh mét, nhưng vẫn cứ không nói gì, chỉ là yên lặng cắn răng, trên mặt gân xanh nhảy ra.
Ở ngay lúc này, Ca Lâu La đột nhiên đẩy Chim Sẻ Nhỏ sang một bên, tiến lên, tựa hồ lại muốn đi đoạt lấy trường cung.
Hắn đưa tay bắt lấy trường cung.
Ngay lúc này, Thương Khâu cười lạnh một tiếng.
Chỉ thấy Thương Khâu đột nhiên nhấc chân.
Cạch!"
Mũi giày động một chút, trường cung bị nhấc lên, ở không trung đảo lộn vài cái, rồi rơi vào trong tay Thương Khâu.
Thương Khâu kéo dây cung không có mũi tên.
Trong nháy mắt trường cung kéo ra, mặt trên tựa hồ có thứ gì không ngừng kích động.
Tạ Nhất thấy hắn muốn buông dây cung, vội vàng nói:
"Thương Khâu."
Thương Khâu cũng không phải thật sự muốn tấn công Ca Lâu La, chỉ là không muốn hắn hành động thiếu suy nghĩ.
Chim Sẻ Nhỏ hoảng sợ, lập tức chạy tới, giang tay đem Ca Lâu La bảo hộ ở sau lưng, nói:
"Đừng…… đừng ức hiếp đại ca!"
Tạ Nhất:
"……"
Ca Lâu La sợ Thương Khâu thật sự bắn cung, vội vàng đem Chim Sẻ Nhỏ ra phía sau, nói:
"Em rời khỏi nơi này trước, nghe lời đại ca đi."
Chim Sẻ Nhỏ tất nhiên không nghe, lập tức nói:
"Không được, em muốn đi theo đại ca."
Ca Lâu La tựa hồ không có biện pháp khác.
Thương Khâu vẫn duy trì động tác kéo dây cung, híp mắt nói:
"Vì sao phải trộm trường cung?"
Ca Lâu La không nói chuyện, sắc mặt phi thường lạnh nhạt cùng Thương Khâu giằng co.
Ánh mắt Thương Khâu lướt ở trên người Chim Sẻ Nhỏ một vòng, ngay sau đó nhàn nhạt cười, nói:
"Dù không nói, người khác cũng sẽ biết."
Ca Lâu La thấy ánh mắt Thương Khâu dừng ở trên người Chim Sẻ Nhỏ, đôi mắt nhíu lại, vẫn không nói gì.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Hắn là tam âm mạch, sống không lâu."
Thương Khâu vừa nói xong, Ca Lâu La tựa hồ bị chọc giận, tức khắc quát:
"Câm mồm!"
Thương Khâu biểu tình vẫn cứ thực bình tĩnh, nói:
"Xem ra nói đúng rồi."
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Chim Sẻ Nhỏ.
Chim Sẻ Nhỏ thế nhưng là tam âm mạch, thể chất thực âm hàn, như vậy sống không lâu.
Bất quá xem bộ dạng Chim Sẻ Nhỏ rất có sức sống, hẳn là được bảo hộ thực tốt.
Chim Sẻ Nhỏ vẻ mặt mờ mịt, xem ra cũng không biết chính mình là tam âm mạch.
Hơn nữa cả tam âm mạch là cái gì hắn cũng không biết.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Cho rằng trường cung có thể cứu hắn sao?"
Ca Lâu La sắc mặt âm u, ánh mắt phức tạp.
Khi nhìn đến Chim Sẻ Nhỏ vẻ mặt mờ mịt, hắn tức khắc thở ra một hơi, nói:
"Thanh Chân nói, trường cung Tư Nghệ có thể cứu hắn."
Tạ Nhất thấy Ca Lâu La rốt cuộc mở miệng, liền nói:
"Chính là đạo sĩ cho tôi mang Chuông Phục Quỷ?"
Ca Lâu La gật gật đầu, nói:
"Là hắn."
Ca Lâu La tựa hồ có chút thỏa hiệp, đem chuyện của Thanh Chân nói cùng bọn họ.
Tạ Nhất có thể bị Thanh Chân bắt lấy, mang Chuông Phục Quỷ, kỳ thật là có nội gian, nội gian chính là Ca Lâu La.
Ca Lâu La chính là một trong Thiên Long Bát Bộ Chúng, là thần tọa kỵ.
Ca Lâu La trời sinh tính trung thành, thích ăn rồng, nhưng cuối cùng đều sẽ bởi vì ăn rồng quá nhiều bị lửa rồng thiêu chết, chỉ còn lại có trái tim biến thành ngọc lam thuần khiết.
Mà hắn thân là Ca Lâu La, cũng không tránh được vận mệnh.
Chẳng qua hắn có chút không cam lòng.
Hắn trung thành cả đời, cuối cùng phải bị hỏa độc đốt cháy mà chết, nhưng không ai cứu hắn, thần minh cũng cứu không được hắn.
Cuối cùng thì sao, chỉ còn lại có một trái tim.
Mà trái tim này bởi vì xinh đẹp, còn trở thành phối sức được nhóm thần minh yêu thích, trang điểm cho nhóm thần thánh.
Ở thời điểm Ca Lâu La tuyệt vọng, hắn quen biết Chim Sẻ Nhỏ.
Chim Sẻ Nhỏ rất trong sáng ngây thơ, cái gì cũng không biết.
Nhìn thấy Ca Lâu La còn tưởng rằng là một con chim sẻ siêu lớn, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, muốn nhận hắn làm đại ca.
Ca Lâu La cảm thấy con chim sẻ này thực ồn ào, như một con kiến chịu không nổi một kích.
Ca Lâu La thân là thần tọa kỵ, coi rẻ chim sẻ nhỏ bé yếu ớt.
Nhưng mà Chim Sẻ Nhỏ, ngày qua ngày đi theo hắn, còn ngậm sâu cho hắn ăn, ngậm hạt kê cho hắn, nói với hắn hạt kê là món ngon nhất trần đời.
Ca Lâu La là chim khổng lồ ăn rồng, lại bị chim sẻ nhỏ cho ăn sâu cùng hạt kê.
Nhưng mà thời gian dài, hắn thế nhưng còn sống, cũng không có tự đốt mà chết.
Ca Lâu La chậm rãi dung nhập thế gian.
Thời gian dài, ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình là một con chim sẻ.
Vốn dĩ hết thảy đều thực bình thường.
Nhưng mà Chim Sẻ Nhỏ lớn lên một chút, lại biểu lộ ra không giống bình thường.
Đó chính là tam âm mạch.
Khi Ca Lâu La phát hiện tam âm mạch đã thực rõ ràng.
Không chỉ như vậy, Ca Lâu La bởi vì ăn rồng, trên người còn có độc tố, Chim Sẻ Nhỏ ở cùng hắn thời gian dài, tam âm mạch bị thúc đẩy, thực mau liền sẽ mất mạng.
Khi Ca Lâu La ý thức được điểm này, hắn đã không có bất luận biện pháp gì.
Hắn đi thần minh mà hắn quen biết hỏi, những thần minh đó chỉ là nói hết thảy đều là mệnh số, khuyên hắn chấp nhận đưa Chim Sẻ Nhỏ lên đường.
Ca Lâu La sao có thể chấp nhận.
Hắn cả đời hận nhất chính là mệnh số!
Ở ngay lúc Ca Lâu La không có cách nào, Thanh Chân xuất hiện.
Thanh Chân muốn Ca Lâu La hợp tác.
Ca Lâu La đáp ứng làm cho hắn mấy việc, nhưng là việc gì không có nói.
Thanh Chân cho Ca Lâu La một ít thuốc để Chim Sẻ Nhỏ dùng.
Chim Sẻ Nhỏ dùng thuốc xong thật sự thần thái sáng láng, cũng không có việc gì, tinh thần rất tốt.
Nhưng Thanh Chân nói đó chỉ là khắc chế tam âm mạch, không trị tận gốc.
Cho nên muốn hoàn toàn giải quyết tam âm mạch, cần nghe theo Thanh Chân.
Việc thứ nhất chính là giúp Thanh Chân bắt Tạ Nhất.
Lúc ấy Ca Lâu La chần chờ thật lâu.
Nhưng Chim Sẻ Nhỏ không có thuốc Thanh Chân đưa lại ngày càng suy yếu.
Rốt cuộc Ca Lâu La đồng ý.
Ánh mắt Thương Khâu không tốt, cười lạnh một tiếng.
Ca Lâu La nói chuyện tốc độ rất chậm, chỉ là nhìn chằm chằm trước mắt, cũng không nhìn người khác.
Chim Sẻ Nhỏ vẻ mặt không thể tưởng tượng, nói:
"Đại ca thật sự cùng nhóm với tên lỗ mũi trâu!?"
Ca Lâu La không có trả lời hắn, chỉ là tiếp tục nói:
"Hắn bảo đảm, sẽ không thương tổn Tạ Nhất, chỉ là muốn Tạ Nhất đi làm một việc."
Sau đó Thanh Chân đạo sĩ bắt đầu kế hoạch của chính mình, cho Ca Lâu La một ít thuốc, nói không cần tìm hắn, nếu cần hắn sẽ lại đến tìm Ca Lâu La.
Thanh Chân đạo sĩ cố ý để sư huynh Thanh Huyền trộm Tạ Nhất đi.
Thanh Chân biết Thanh Huyền ham hư vinh, nhất định sẽ đem Tạ Nhất tặng cho Nhiếp Chính Vương.
Đây đúng là điều hắn muốn.
Đại Bồng giáo ở trong triều càng ngày càng không xong.
Hơn nữa Nhiếp Chính Vương cũng không thích Đại Bồng giáo, còn rất nhiều lần lên tiếng ngăn chặn.
Cứ thế mãi, Đại Bồng giáo khẳng định sẽ gặp trở ngại.
Thanh Chân muốn diệt trừ Nhiếp Chính Vương, tất nhiên phải bắt đầu từ ly gián Nhiếp Chính Vương cùng Hoàng đế.
Mà Hoàng đế hiện tại quá nhỏ, liền phải mượn sức Thái Hậu.
Thanh Chân muốn tin tức Nhiếp Chính Vương độc sủng một người đẹp truyền tới tai Thái Hậu.
Hơn nữa Thanh Chân đạo sĩ thành công thuyết phục Thái Hậu phát động chính biến.
Ca Lâu La nói:
"Sau đó Thanh Chân lại tìm tôi, muốn tôi đưa một lông chim vàng giả cho các người.
Hắn biết lông chim của tôi có độc tố, muốn các người trúng độc, đồng thời còn tìm lão phu nhân."
Tạ Nhất vừa nghe, thấy lão phu nhân cũng là con cờ của Thanh Chân.
Trách không được lão phu nhân đột nhiên đặc biệt ân cần, còn đưa canh bổ cho Thương Khâu.
May mắn Thương Khâu chưa uống, bằng không đã trúng độc.
Thanh Chân đạo sĩ muốn ở quốc yến trộm trường cung Tư Nghệ.
Ca Lâu La nói Thanh Chân muốn hắn yểm trợ.
Chỉ cần Ca Lâu La lấy trường cung Tư Nghệ giao cho Thanh Chân là có thể cứu mạng Chim Sẻ Nhỏ.
Thanh Chân chuẩn bị đem trường cung Tư Nghệ về nấu chảy, luyện thành thuốc, sẽ cho Ca Lâu La một viên dùng chữa bệnh Chim Sẻ Nhỏ.
Mà Ca Lâu La biết Thanh Chân là người tham lam, chính mình bất quá là quân cờ của hắn.
Sống chết của Chim Sẻ Nhỏ ở trong mắt Thanh Chân căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nếu đã biết cung Tư Nghệ có thể cứu Chim Sẻ Nhỏ, vậy sao phải bán mạng cho Thanh Chân?
Ca Lâu La không có giúp Thanh Chân đạo sĩ, mà tự mình đánh tráo trưởng cung Tư Nghệ.
Thương Khâu nghe đến đó, tức khắc cười một tiếng, nói:
"Thanh Chân nói muốn nấu chảy trường cung?"
Ca Lâu La không nói chuyện, nhưng gật gật đầu.
Thương Khâu cười, nói:
"Vậy hắn khẳng định là lừa gạt rồi.
Trường cung từ lúc đúc thành, cũng đã không có thứ gì có thể làm nó tan chảy."
Ánh mắt Ca Lâu La lóe lên, tức khắc xuất hiện tia tàn nhẫn.
Thương Khâu lại nói:
"Hơn nữa tam âm mạch là tuyệt mạch, một khi mạch thứ ba hiện lên, không có thuốc nào cứu được.
Nhiều nhất có thể kéo dài tính mạng, Thanh Chân nói dối rồi."
Ca Lâu La ánh mắt tràn ngập căm hận, sắc mặt cũng u ám, hơi thở thô nặng, nhìn qua Chim Sẻ Nhỏ đứng bên cạnh.
Ca Lâu La vẫn cứ không nói lời nào, lại đột nhiên xoay người.
Tạ Nhất lập tức nói:
"Khoan đã, anh đi đâu?"
Ca Lâu La dừng một chút, giọng thập phần rét lạnh nói:
"Đi tìm Thanh Chân, Chim Sẻ Nhỏ nhờ các người chiếu cố."
Chim Sẻ Nhỏ đuổi theo, kêu to.
"Đại ca!"
Ca Lâu La lại không ngừng bước, nhanh chóng đi về phía.
Đôi cánh phía sau lưng mở ra, liền muốn xông lên trời cao.
Tạ Nhất lập tức nói:
"Có đi tìm Thanh Chân, cũng không thể nào cứu được Chim Sẻ Nhỏ."
Đôi cánh của Ca Lâu La run lên, cũng không có xông lên trời cao, mà là dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Nhất.
Tạ Nhất cũng không sợ hãi, một chút sợ hãi cũng không có, đón ánh mắt của Ca Lâu La, nói:
"Thanh Chân lừa đại ca.
Tôi có thể hiểu tâm tình của đại ca hiện tại.
Hơn nữa chúng tôi cùng Thanh Chân cũng có xích mích, không bằng chúng ta hợp tác."
Ca Lâu La nhíu nhíu mày, nói:
"Hợp tác?"
Tạ Nhất mỉm cười, duỗi tay khảy khảy lục lạc trên cổ, nói:
"Thứ này cũng là vì đại ca, mới bị Thanh Chân mang lên, đại ca cũng có nghĩa vụ hỗ trợ, không phải sao?"
"Muốn hợp tác như thế nào?"
Tạ Nhất cười, nhìn về phía Thương Khâu, đột nhiên duỗi tay đem trường cung lấy qua.
Tay Tạ Nhất run lên, cảm giác trường cung nóng dọa người, bất quá cũng không có đem trường cung ném.
Khắc chế nỗi lòng, Tạ Nhất nắm trường cung trong tay ước lượng, sau đó trực tiếp ném cho Ca Lâu La.
Ca Lâu La chấn động, đột nhiên duỗi tay tiếp nhận, khó hiểu nhìn Tạ Nhất.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Tôi muốn đại ca tìm Thanh Chân...!Đem trường cung giao cho hắn."
Ca Lâu La càng hồ nghi.
Tạ Nhất lại tự tin đầy mặt, một bộ đã định liệu trước.
Đã là đêm khuya, qua mấy canh giờ liền hừng đông.
Trong rừng cây cơ hồ không có ánh sáng, ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu xuyên cành lá.
Ca Lâu La khoanh tay đứng ở trong rừng