Mọi người về tới nhà, vừa mở cửa ra, liền nghe được tiếng chíp chíp chíp.
"Đội hủy diệt" màu vàng liền vọt đến.
Bé 12 vui vẻ nói:
"Các anh, em về rồi!"
Nhóm Tiểu Kim Ô nhảy nhót hoan nghênh em trai trở về.
Bác sĩ Thẩm lại choáng váng.
Một đống gà con? Nơi này là trại nuôi gà sao?!
"Hắt xì!!"
Bác sĩ Thẩm nhìn thấy nhóm chim non như sóng biển thổi quét mà đến, tức khắc hắt xì, sau đó lại là hắt xì không ngừng.
Thì ra Thẩm Tông Minh cùng Thương Khâu giống nhau.
Thương Khâu dị ứng lông thú, Thẩm Tông Minh dị ứng lông gia cầm, chim chóc.
Bác sĩ Thẩm thiếu chút nữa bị sốc, vẫn luôn hắt xì.
Thẩm Tông Minh tới nhà Thương Khâu tính tình vẫn bất ổn.
Đôi khi sẽ phát ngốc, tựa hồ suy nghĩ cái gì, nhưng biểu đạt không ra.
Đôi khi sẽ phi thường khẩn trương giống như sợ hãi ai sẽ hại hắn.
Tạ Nhất hôm nay từ quán ăn đêm khuya trở về đã là bốn giờ sáng, may mắn ngày mai là thứ bảy, có thể nghỉ ngơi, ngủ nướng.
Tạ Nhất đi tắm, Thương Khâu ở trong phòng, ngồi trên sô pha xem tiểu thuyết.
Đương nhiên là tiểu thuyết mới của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gần đây lại có một tiểu thuyết mới, là tiểu thuyết cổ đại.
Đương nhiên vẫn là Tạ Nhất cùng Thương Khâu vai chính, tình tiết vô cùng gay cấn.
Lúc này bối cảnh cũng lôi cuốn người xem, là thể loại võ hiệp cung đình 800 năm trước.
Hiện tại đã rất hiếm thể loại này, nhưng nhiều năm trước đặc biệt lưu hành thể loại này.
Thương Khâu là đại ma đầu khét tiếng trong chốn giang hồ, ai cũng có thể giết chết.
Danh môn chính phái bao vây tiêu diệt ma giáo, triều đình cũng ra một phần lực, phái đại binh trợ giúp danh môn chính phái.
Kết quả Ma giáo đã chịu tổn thất nặng nề, Giáo chủ bị người ám toán, trúng độc, mất tích.
Kỳ thật lần này tiêu diệt Ma giáo thành công là bởi vì trong Ma giáo có một hộ pháp yêu thành hận Thương Khâu, đã hạ độc đại ma đầu.
Đương nhiên độc tố chính là cái loại xuân dược XXX trong truyền thuyết.
Tỉnh lược 10000 chữ công dụng lợi hại của xuân dược.
Đại ma đầu trúng xuân dược, lại bị danh môn chính phái đuổi giết, vì thế trời xui đất khiến trốn vào hoàng cung, chuẩn bị dưỡng thương bức độc, chờ sau khi thương thế lành lại đi báo thù.
Có một bí mật động trời là hộ pháp đối với Thương Khâu yêu thành hận kỳ thật là do triều đình phái tới nằm vùng.
Hiện giờ Hoàng đế rất trẻ, còn chưa tới 20 tuổi, phía trên còn có Thái Hậu chấp chính.
Nhưng Hoàng đế trẻ tuổi thủ đoạn cứng rắn cương quyết, đã sớm muốn diệt trừ Ma giáo trong chốn võ lâm không chịu theo phép tắc.
Bởi vậy lần này thừa dịp danh môn chính phái bao vây diệt trừ Ma giáo, triều đình cũng ra một phần lực.
Hơn nữa lần này danh môn chính phái bao vây diệt trừ Ma giáo là do Hoàng đế xúi giục.
Đại ma đầu đã biết chuyện này, đương nhiên muốn trả thù Hoàng đế.
Sau đó lại là trời xui đất khiến, Đại ma đầu giả làm thị vệ tiếp cận Hoàng đế, còn biết được bí mật lớn của Hoàng đế.
Hoàng đế thế nhưng là người song tính.
Đại ma đầu biết được bí mật này, lại bởi vì trúng xuân dược, không thể đem độc bức ra hết, cho nên liền nghĩ tới một biện pháp tốt.
Khiến cho Hoàng đế trẻ tuổi "gieo gió gặt bão".
Đại ma đầu tìm được cơ hội, bức bách Hoàng đế nghe lời.
Nếu không nghe lời hắn, liền sẽ đem bí mật nói ra.
Cái này hay rồi, Hoàng đế trẻ tuổi cùng thị vệ ma đầu từ đây trải qua cuộc sống không biết xấu hổ.
Thương Khâu xem đến hứng khởi.
Bởi vì nhiều ngày không có xem, cho nên lượng chương đã không ít, một lần xem đã ghiền.
Đang đến đoạn gay cấn, Hoàng đế trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, muốn lung lạc Đại ma đầu.
Bất quá Đại ma đầu cũng là dã tâm bừng bừng, đang liên lạc thuộc hạ cũ.
Hoàng đế trẻ tuổi cùng đại ma đầu bằng mặt không bằng lòng, sắp dùng binh đối mặt.
Tạ Nhất ra tới liền nhìn thấy Thương Khâu vẻ mặt "xấu xa" tươi cười.
Tạ Nhất tức khắc nổi gai ốc, nói:
"Đừng nói anh đang xem tiểu thuyết?"
Thương Khâu lại là nói:
"Tiểu Bạch lần này viết cũng rất hấp dẫn, hay là chúng ta thử xem?"
Tạ Nhất:
"......"
Thương Khâu điên rồi!
Thương Khâu cười nói:
"Anh lần sau kiến nghị Tiểu Bạch viết một vai là Đông Hoàng Thái Nhất, em cảm thấy thế nào?"
Tạ Nhất:
"......"
Quả nhiên điên rồi!
Mấy ngày nay bọn họ đều ở bệnh viện, Thương Khâu bị cấm dục thật lâu.
Mà không bao lâu nữa chân thân có thể khôi phục thành công.
Tình huống như vậy, kỳ thật âm khí của Thương Khâu đã không có nhiều, khí tức đã khá tốt.
Thương Khâu cười tủm tỉm đi tới, nói:
"Để tôi hầu hạ đại nhân đi ngủ?"
Tạ Nhất cười, duỗi tay nắm cằm Thương Khâu, híp mắt nói:
"Hả? Chỉ là đi ngủ?"
Thương Khâu thở mạnh, lập tức một tay đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên, trực tiếp ném ở trên sô pha, cười nói:
"Sao chỉ có thể là đi ngủ chứ?"
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Vậy muốn làm gì?"
Thương Khâu hôn mắt Tạ Nhất, giọng khàn khàn nói:
"Ăn em."
"Có bản lĩnh liền thử xem."
Tạ Nhất lặp đi lặp lại khiêu khích Thương Khâu.
Thương Khâu tất nhiên không hề khách khí.
Áo choàng tắm của Tạ Nhất nháy mắt rơi rụng.
Đồng tử Thương Khâu đột nhiên co rụt lại, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Thời gian vốn là không còn sớm, một lát liền trời sáng, Tạ Nhất bị lăn lộn đến xin tha.
Thương Khâu thấy vẻ mặt buồn ngủ của Tạ Nhất cũng không đành lòng, liền hôn hôn Tạ Nhất, nói:
"Tắm rửa rồi ngủ tiếp."
Thương Khâu mang Tạ Nhất đi tắm rửa, mới ra tới, liền nghe được tiếng động lớn, còn tưởng rằng là thứ gì rơi xuống đất.
Tạ Nhất mê mang nói:
"Hả? Làm sao vậy?"
Thương Khâu cũng không biết làm sao, nhanh đặt Tạ Nhất lên giường, chuẩn bị đi xem.
Hiện tại còn sớm, người lớn tuổi đang tập thể dục buổi sáng, người trẻ tuổi cơ bản chưa có rời giường.
Lại có tiếng gõ cửa, giọng Bé 12 kêu:
"Ba ba! Ba ba! Chú Thẩm đột nhiên chạy đi!"
Tạ Nhất vừa nghe lại là Thẩm Tông Minh, không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì thế nhưng chạy mất.
Có thể thấy Thẩm Tông Minh khôi phục khá tốt, đã có thể tự chạy.
Thương Khâu cùng Tạ Nhất mặc quần áo.
Tạ Nhất nơi nào cũng đau chưa kịp nghỉ lấy hơi, bất quá Thẩm Tông Minh không biết sao bỏ đi, cần nhanh đuổi theo
Mọi người chạy ra cửa, vừa lúc nhìn thấy thang máy đi xuống dưới, khẳng định là vừa đi không lâu.
Tạ Nhất nhanh ấn thang máy bên cạnh, mọi người nhanh chóng xuống lầu.
Thẩm Tông Minh đột nhiên bỏ đi.
Hắn thức dậy rất sớm, rõ ràng đêm qua ngủ rất trễ.
Bé 12 thức dậy đi WC, tính toán trở về tiếp tục ngủ, nào biết liền thấy được Thẩm Tông Minh chống gậy đi ra.
Chân hắn còn chưa có đi lại bình thường, xương sườn cũng chưa khỏi, sắc mặt có chút thống khổ, nhưng hắn vội vã đi ra ngoài.
Bởi vì Thẩm Tông Minh còn bị thương, hơn nữa não chấn động, căn bản đi không mau.
Mọi người chạy theo liền nhìn thấy hắn ra cửa tiểu khu.
Thẩm Tông Minh chống gậy đi phía trước.
Lúc này, đột nhiên từ trong hẻm lao ra ba người, thoạt nhìn giống mấy người hôm trước.
Mấy người đàn ông cao lớn lao tới Thẩm Tông Minh.
Thẩm Tông Minh nhìn thấy có người xông tới, tựa hồ cũng hoảng sợ.
Trên tay một tên còn có dây thừng, nhìn thấy Thẩm Tông Minh, lập tức túm chặt gậy của hắn.
Thẩm Tông Minh chân rất đau, gậy bị túm chặt tức khắc ngã trên mặt đất kêu đau ôm lấy chân.
Bé 12 vừa thấy, gấp đến độ vội vàng nói:
"Ba ba! Những người xấu ăn hiếp chú Thẩm!"
Thương Khâu vừa muốn đi lên hỗ trợ, Tạ Nhất đột nhiên duỗi tay ngăn lại hắn, nói:
"Chờ một chút."
Thương Khâu lập tức liền bất động.
Những tên bắt cóc đó xông tới, muốn trói chặt Thẩm Tông Minh.
Nào biết Thẩm Tông Minh thế nhưng còn biết võ, dùng chân không bị thương gạt ngã một tên.
Tên kia té lăn trên đất, Thẩm Tông Minh lập tức đoạt lấy dây quấn vào chân hắn, nhanh chóng vòng qua cột điện bên cạnh.
Tên thứ hai nổi giận lại xông lên.
Thẩm Tông Minh đã nhặt được gậy, dùng gậy chọc vào ngực hắn.
Tên kia bị đánh rống to, té ngã, đau không dậy nổi.
Hai tên nháy mắt bị hạ gục, chỉ còn lại người cuối cùng.
Nhưng Thẩm Tông Minh lúc này duỗi tay che lại ngực, hiển nhiên là đau không chịu được rồi.
Tạ Nhất lúc này mới buông tay để Thương Khâu xông lên.
Không ngờ có người tới, tên bắt cóc trước đó bị ngã, cởi dây thừng trên đùi đứng lên.
Kết quả còn chưa có đứng lên, hắn đã bị người phía sau bay tới va trúng.
Hai tên bắt cóc đều bay thẳng vào tường, người phía dưới tương đối thảm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thương Khâu sải bước đi qua, nắm lấy một tên bắt cóc, nói:
"Ai phái các người tới?"
Tên bắt cóc không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra Trình Giảo Kim, nhưng không muốn trả lời, ngẩng đầu chết cũng không mở miệng.
Bé 12 chạy nhanh tới, đỡ lấy Thẩm Tông Minh, nói:
"Chú Thẩm không có việc gì chứ?"
Thẩm Tông Minh che lại ngực, được Bé 12 dìu, nhìn nhìn.
Bé 12 lập tức nói với Tạ Nhất.
"Xong rồi, ba ba, chú Thẩm lại phát bệnh."
Tạ Nhất:
"......"
Xem ra ký ức vẫn là thực hỗn loạn.
Thẩm Tông Minh bắt lấy tay Bé 12, cẩn thận nhìn hắn, nói:
"Em......"
Hắn đã có thể phát ra mấy âm tiết, nhưng vẫn nói không lưu loát.
Rõ ràng lời nói ở bên miệng, hắn gấp đến độ không nói được, trên trán có chút đổ mồ hôi, trên mặt lộ ra nóng nảy.
Bé 12 lau mồ hôi cho hắn, đặc biệt ân cần nói:
"Chú Thẩm đừng có gấp."
Thương Khâu hỏi những tên bắt cóc là ai phái tới, nhưng không nhận được trả lời.
Tạ Nhất cười, nói:
"Không lấy lời khai không phải dễ sao? Anh chính là Tông Bố Thần, ngày xưa cai quản âm tào địa phủ, không ít lần thẩm vấn phạm nhân đi?"
Thương Khâu cười, nói:
"Có mấy ngàn năm chưa thử qua, không biết có hiệu quả không."
Tạ Nhất nói Bé 12 đỡ bác sĩ Thẩm đến ngồi bên cạnh trong chốc lát chờ Thương Khâu thẩm vấn phạm nhân.
Liền nghe được chỗ Thương Khâu luôn truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
"A a a a!!! Tôi sẽ không nói!"
"Đau...!đau!!! Đừng đánh!!"
"Đừng......!Đừng......"
"A a a a......!tôi nói! Tôi nói!"
Tạ Nhất trợn trắng mắt, nhìn nhìn đồng hồ.
Không đến một phút, Tông Bố Thần mấy ngàn năm không có làm việc, hiệu suất lại cao như thế.
Bên này Thẩm Tông Minh nghe mấy người đó kêu thảm thiết, trong đầu hỗn loạn một mảnh.
Trong đầu chớp nhoáng những đoạn ký ức kỳ quái, hắn nâng tay nắm tóc.
Bé 12 thấy bác sĩ Thẩm bị trầy da tay, còn dính thật nhiều bụi đất, thật cẩn thận lau lau, còn thổi thổi, ngọt ngào nói:
"Phù phù liền không đau, trở về bôi thuốc! Phù phù..."
Thẩm Tông Minh nhìn Bé 12, ánh mắt có chút phức tạp, há miệng thở dốc, bất quá vẫn không có nói được.
Đôi mắt nhíu lại, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, ném tay Bé 12 ra.
Bé 12 hoảng sợ.
Bác sĩ Thẩm nhanh nắm lên một viên đá viết mấy chữ trên mặt đất.
Hắn viết lung tung rối loạn, Tạ Nhất xem không hiểu.
Chữ viết bác sĩ đều liền ở bên nhau khó nhận dạng.
Bác sĩ Thẩm tựa hồ viết địa chỉ.
Tạ Nhất xem không được đầy đủ, nhưng là tên đường, số nhà.
Sau đó lại hỗn độn viết một tên người, hai chữ.
"Đây là chữ gì......!Chữ gì?"
Tạ Nhất lẩm bẩm, thật sự xem không hiểu.
Lúc này Thương Khâu đã phủi tay đi đến, nhàn nhạt nói:
"Hà Điền."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hà Điền?"
Không chỉ là Thương Khâu gật đầu, bác sĩ Thẩm cũng dùng sức gật gật đầu.
Hắn nói không nên lời, nhưng có thể nhận diện.
Vừa rồi trong nháy mắt, trong đầu hắn đột nhiên lòe ra mấy đoạn ngắn.
Một trong hai tên bắt cóc mặt rất quen, thế nhưng là người của Hà Điền.
Lúc trước Hà Điền đi tìm bác sĩ Thẩm hỗ trợ tâm lý, có mang theo vệ sĩ, chính là hai người kia.
Những tên bắt cóc thế nhưng là người của Hà Điền!
Thương Khâu nói:
"Anh vừa rồi hỏi, bọn họ không phải lính đánh thuê, đều là thuộc công ty vệ sĩ, chủ chính là Hà Điền.
Lúc trước ở toilet cùng bãi đậu xe cũng đều là vệ sĩ của Hà Điền."
Tạ Nhất sờ sờ cằm, nói:
"Đây là chuyện gì?"
Tạ Nhất nhìn trên mặt đất, nói:
"Cái địa chỉ này ở đâu?"
Bác sĩ Thẩm lại viết chữ, lần này Tạ Nhất đọc được.
Nhà tôi!
Thì ra Thẩm Tông Minh đột nhiên nhớ lại địa chỉ nhà mình.
Tạ Nhất nheo nheo mắt, nói:
"Hà Điền vì sao muốn bắt bác sĩ Thẩm?"
Thương Khâu nói:
"Những vệ sĩ chưa nói nguyên nhân, chỉ là nói bọn họ cũng không biết.
Hà Điền ra lệnh bọn họ đi bắt người, có thể bắt sống là tốt nhất, không thể bắt liền giết."
Tạ Nhất sờ cằm nói:
"Vậy xem ra...!Hà Điền vì sao muốn bắt người, chỉ có chính hắn biết."
Tạ Nhất nói như vậy, đột nhiên duỗi tay đi sờ Thương Khâu, còn sờ phần hông.
Thương Khâu sắc mặt cứng đờ.
Bác sĩ Thẩm hiển nhiên cũng hiểu lầm.
Chỉ có Bé 12 vẻ mặt thiên sứ, căn bản không có nhìn ra có cái gì không ổn.
Bất quá bọn họ tư tưởng quá đen tối.
Tạ Nhất từ trong túi Thương Khâu lấy ra di động, mở tìm kiếm.
Quả nhiên tìm được số điện thoại của Hà Điền.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu nhướng mày, sau đó ấn gọi.
Thương Khâu tức khắc cảm thấy có chút đau đầu.
Thực mau điện thoại kết nối được.
Bọn họ nghe không rõ ràng tiếng Hà Điền.
Tiếng nói đứt quãng, đôi khi có thể nghe tiếng khúc khích rõ ràng.
Hà Điền tưởng Thương Khâu chủ động gọi cho hắn, rất vui nói:
"A lô? Thương Khâu sao...?"
Thời điểm nói chuyện còn kéo dài uốn éo.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Hà tiên sinh, xin chào ngài.
Tôi là trợ lý Thương tổng."
Không đợi Hà Điền nói, Tạ Nhất đã mặt không đổi sắc nói:
"Hà tiên sinh, Thương tổng chúng tôi hôm nay muốn mời ngài ăn trưa.
Không biết ngài có thời gian hay không? Thời gian tương đối gấp, nếu Hà tiên sinh không có thời gian, tôi......"
Tạ Nhất còn chưa nói xong, Hà Điền đã vội vàng nói:
"Có có! Tôi có thời gian! Buổi trưa mấy giờ, ở nơi nào? Gửi địa chỉ cho tôi! Tôi nhất định đến!"
Tạ Nhất cười cười, nói:
"Vậy thật là cảm ơn Hà tiên sinh."
Tạ Nhất đã nhắn tin thời gian cùng địa chỉ cho Hà Điền, sau đó để Thương Khâu gọi điện thoại đi đặt chỗ.
Thương Khâu bất đắc dĩ nói:
"Hiện tại thời gian còn sớm, nhà hàng còn chưa có mở cửa.
Trong chốc lát anh gọi điện thoại đặt chỗ."
Mọi người đều thực bối rối.
Tạ Nhất gọi điện hẹn Hà Điền ra làm gì?
Tạ Nhất vỗ tay một cái, nói:
"Tất nhiên rất đơn giản, để thực hiện mỹ nhân kế!"
Tạ Nhất nói, chỉ chỉ Thương Khâu.
Bé 12 vẻ mặt mê mang.
Thẩm Tông Minh mí mắt giật kinh hoàng.
Tạ Nhất nói bọn họ đặt một phòng ăn riêng, sau đó mời Hà Điền đến.
Thương Khâu dùng một chút mỹ nhân kế yêu cầu Hà Điền để vệ sĩ ở bên ngoài, bảo đảm không có gì.
Đến lúc đó đơn giản trực tiếp đánh Hà Điền ngất xỉu, đem Hà Điền đi nghiêm hình bức cung là được.
Tạ Nhất vỗ tay, còn rất là tự tin nói:
"Chắc chắn không có gì!"
Thương Khâu xoa xoa thái dương, đánh mông Tạ Nhất một cái, nói:
"Nghịch ngợm, hả? Sao bảo chồng dùng mỹ nhân kế với người khác?"
Mọi người phải đi chuẩn bị một chút.
Hơn nữa vừa rồi là bác sĩ Thẩm vội vàng bỏ chạy, mấy người Tạ Nhất còn chưa có dậy đâu, chỉ là khoác tạm quần áo liền đuổi theo.
Đi ra thực vội vàng, cho nên còn phải về nhà một chuyến.
Tạ Nhất trở về eo đau lưng đau, cảm giác nếu Thương Khâu khôi phục chân thân xong, chính mình khả năng sẽ "sống không yên".
Tạ Nhất đi rửa mặt, cũng không thể ngủ nướng, dù sao một lát liền phải đi bắt Hà Điền.
Bé 12 lại đi hỗ trợ bác sĩ Thẩm kiểm tra vết thương.
Vừa rồi bác sĩ Thẩm cùng những người đó vật lộn một hồi, trên người có chỗ trầy da.
Hơn nữa hắn còn chống gậy mà chạy, chân cùng xương sườn sẽ cảm thấy rất đau.
Bé 12 hỗ trợ Thẩm Tông Minh băng bó vết thương, thoạt nhìn như là tiểu thiên sứ.
Thẩm Tông Minh bị đau kêu vài lần, nhìn Bé 12, nhưng không hề nổi nóng.
Bé 12 còn ân cần nói:
"Bác sĩ Thẩm lén lút chạy ra khỏi nhà không phải bé ngoan nha.
Lần sau phải nhớ, nếu không lại phải bị thương."
Thẩm Tông Minh không nói chuyện, kết quả giây tiếp theo liền hô to.
"Ôi!"
Tạ Nhất mới từ toilet đi ra, còn tưởng rằng vào lò mổ lợn.
Nhưng là do Bé 12 băng bó cho bác sĩ Thẩm.
Thẩm Tông Minh buộc phải nói:
"Tôi đã biết, em có thể nhẹ tay hơn được hay không."
Bé 12 chớp mắt to, nói:
"Nhưng...!đã rất nhẹ rồi."
Kỳ thật vết thương không phải rất lớn, bôi chút thuốc sát trùng là được.
Bé 12 lại rửa vết thương, chuẩn bị dùng băng vải bao lại.
Thẩm Tông Minh tức khắc cảm thấy vừa rồi đau đớn đều không đáng nhắc tới.
Lúc này vừa nóng vừa rát, quả thực đau đến nổi da gà.
Thẩm Tông Minh sắc mặt tái nhợt.
Tạ Nhất đi qua nhìn, cầm lấy cái chai đặt ở bên cạnh thuốc sát trùng lên xem.
Cái nhãn ghi "cồn".
Tạ Nhất:
"......"
Khó trách bác sĩ Thẩm kêu thảm thiết như vậy.
Cũng quá đáng thương!
Tạ Nhất nhỏ giọng nói:
"Con à, con lấy sai rồi.
Đây là cồn, cái này mới là thuốc sát trùng."
Thẩm Tông Minh vừa nghe, mồ hôi trên trán lăn xuống.
Bé 12 lại ngọt ngào nói.
"A, con nhìn lầm rồi, cảm ơn ba ba!"
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Không cần cảm ơn."
Nói, Tạ Nhất còn xoa xoa mái tóc mềm mại của Bé 12.
Đáng yêu quá đi.
Cười lên thật ngọt, còn có lúm đồng tiền.
Đúng là tiểu thiên sứ chữa lành mọi nỗi đau!
Mọi người chuẩn bị xong.
Tạ Nhất vốn không muốn mang theo bác sĩ Thẩm, dù sao hắn còn chưa có khỏe.
Bất quá Thẩm Tông Minh yêu cầu được đi cùng.
Hà Điền muốn giết hắn, nhưng hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thương Khâu đặt phòng rồi.
Tạ Nhất còn cố ý trang điểm cho hắn một chút, giúp Thương Khâu mặc tây trang, giúp hắn sửa sang lại cà vạt, cười tủm tỉm nói:
"Good, very handsome!"
Thương Khâu có điểm dở khóc dở cười, nói:
"Chỉ là làm bộ thôi, vì sao còn muốn mặc thành như vậy?"
Tạ Nhất nói:
"Bởi vì như vậy rất đẹp trai.
Dù sao đã đặt phòng, chỗ đắt tiền như vậy, nhất định phải ăn cho thật ngon."
Thương Khâu càng là dở khóc dở cười, ôm Tạ Nhất, nói
"Rất đẹp hả?"
Tạ Nhất cũng ôm Thương Khâu, thực thuận theo, cười tủm tỉm nói:
"Em đau eo, hơn nữa thời gian đã tới."
Thương Khâu chỉ có thể hôn trán Tạ Nhất, nói:
"Ác lắm."
Mọi người đi ra ngoài, Bé 12 cũng muốn đi theo.
Bởi vì hắn nghe nói nơi đó bán macaron rất ngon.
Bé 12 thích ăn nhất là macaron.
Điểm này quả thực là tiếp nhận di truyền từ Thương Khâu, lời nói và việc làm đều theo khuôn mẫu.
Cuối cùng Tạ Nhất, Thương Khâu, mang theo bác sĩ Thẩm cùng Bé 12 đi đến chỗ hẹn.
Thời điểm bọn họ đến còn sớm, Tạ Nhất vào phòng, vỗ vỗ một cái ghế, nói:
"Dán vào ghế này bùa buộc chặt."
Thương Khâu có chút đau đầu, bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, không có cách nào, đành phải theo lời Tạ Nhất.
Hắn dán bùa vào một cái ghế, chỉ cần có người ngồi ghế này, khẳng định sẽ bị trói chặt.
Thực đã tới giờ hẹn, Tạ Nhất tận chức tận trách sắm vai trợ lý của Thương Khâu.
Thương Khâu ngồi ở trong phòng chờ, Tạ Nhất đứng ở ngoài cửa chờ Hà Điền.
Quả nhiên Hà Điền tới, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Hơn nữa hôm nay Hà Điền mặc thật sự quá táo bạo.
Thời tiết nhiệt độ rất thấp, Hà Điền mặc một cái áo ren ngắn, không khác trang phục tình thú.
Tạ Nhất nhìn thấy Hà Điền, mỉm cười, nói:
"Hà tiên sinh, Thương tổng đang đợi ngài."
Hà Điền vừa nghe, vui đến muốn bay lên, cười tủm tỉm nói:
"Được, làm phiền anh."
Hắn nói liền phải tiến vào phòng, phía sau còn đi theo mấy vệ sĩ.
Tạ Nhất ngăn lại, nói:
Hà tiên sinh, ngài mang theo vệ sĩ có tiện không?"
Hà Điền vừa nghe, nói:
"Sao không tiện?"
Tạ Nhất cười tủm tỉm, nháy mắt ám chỉ, nói:
"Sao không có tiện, chẳng lẽ Hà tiên sinh...!Không biết sao?"
Hà Điền nháy mắt che miệng cười rộ lên, nói:
"Anh đẹp trai, xấu nha!"
Hắn nói, còn đấm nhẹ ngực Tạ Nhất.
Tạ Nhất:
"......"
Thiếu chút nữa đấm chết mình, nổi da gà, ốc ác rớt đầy đất.
Hà Điền quay đầu nói với vệ sĩ.
"Các người đứng ở chỗ này, không cần đi theo tôi.
Tôi vào lâu một chút, các người nghe được âm thanh gì cũng không được vào, biết chưa?"
Mấy vệ sĩ tựa hồ đã sớm biết thân chủ hôm nay tới làm gì, một đám đều cười đáp ứng, căn bản không có bất luận hoài nghi gì.
Tạ Nhất mở cửa phòng.
Hà Điền liếc mắt một cái liền thấy được Thương Khâu.
Thương Khâu hôm nay rất lịch lãm.
Một thân Âu phục kinh điển màu đen, áo sơ màu trắng, cà vạt màu xanh biển.
Đường nét khuôn mặt bộc lộ hết ưu điểm.
Tóc chải lên hết, vuốt về phía sau, giống một quý tộc phương tây.
Hắn ung dung ngồi ở trên ghế, chéo chân, thoạt nhìn có điểm lạnh nhạt, nhưng tràn đầy gợi cảm.
Toàn bộ phòng tràn ngập hương vị của Thương Khâu.
Hà Điền kêu khẽ một tiếng, cảm giác mình sắp bị hòa tan, nhanh chóng đi qua, cười nói:
"Thương tổng!"
Mí mắt Thương Khâu giật giật, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Dù sao cũng là người từng trải việc đời, hắn nhàn nhạt nói:
"Hà tiên sinh mời ngồi."
Hà Điền vội vàng tự mình đóng cửa, chạy lại đặt mông muốn ngồi ở trên đùi Thương Khâu.
Thương Khâu vội vàng đứng lên nói:
"Hà tiên sinh, ngồi bên kia."
Hà Điền cười, nói:
"Đáng ghét quá đi! Thương tổng, anh gọi người ta đến, hiện tại lại như vậy.
Cố ý treo cao cho người ta thèm sao!?"
Thương Khâu quả nhiên có kinh nghiệm trải đời, chỉ là mí mắt giật, cũng không có một chút hoảng loạn, nhàn nhạt nói:
"Hà tiên sinh mời ngồi."
Hà Điền đành phải đá lông nheo với Thương Khâu, sau đó ngồi ở cái ghế kia.
"Soạt!"
Ghế đột nhiên hiện ra dây thừng, trói chặt Hà Điền.
Tạ Nhất cảm giác được khí tức bên trong, liền biết được đã thành công, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Kết quả đi vào, liền cảm thấy nổi da gà, bởi vì thật sự quá đau mắt.
Hà Điền mặc áo ren ngắn, bị dây thừng cuốn lên một chút, thoạt nhìn thật sự quá gợi tình.
Không chỉ như vậy, Hà Điền vẻ mặt hưởng thụ, căn bản không biết chính mình bị bắt, còn đang nói:
"Ôi! Thương tổng, anh...!anh làm gì vậy nha? Người ta...!người ta không biết Thương tổng thích trói..."
Tạ Nhất:
"......"
Hà Điền quay đầu thấy Tạ Nhất từ bên ngoài đi vào trên mặt lộ ra hoảng sợ, nói:
"Ứ! Các người đối với tôi làm cái gì.
Đừng nha, đừng nha, tới đồng thời hai người, tôi sẽ chết!"
Tạ Nhất:
"......"
Bởi vì Thương Khâu bắt người thành công, cho nên bác sĩ Thẩm cùng Bé 12 cũng đi ra.
Hà Điền không thấy rõ, lại hưng phấn nói:
"Đừng nha.
Bốn người! Trời ơi, bốn người.
Kỷ lục của tôi nhiều nhất là sáu người."
Tạ Nhất:
"......"
Má ơi, lượng tin tức quá lớn, đầu nổ!
Thương Khâu đã không kiên nhẫn, vươn chân trực tiếp đạp vào ghế.
Ghế dựa tức khắc nghiêng.
Hà Điền không có phòng bị, còn bị trói trên ghế, tức khắc ngã trên mặt đất, đập trúng cái ót, có điểm phát ngốc.
Mà nhóm vệ sĩ ngoài cửa nghe âm thanh đầu tiên là nhìn nhau.
Sau đó cười trộm, vì nhớ tới vừa rồi Hà Điền đã dặn dò.
Cho nên bọn họ cũng không có phản ứng, thành thành thật thật đứng canh cửa.
Hà Điền đau đến mắt nổi đom đóm.
Nhưng nhìn kỹ, lúc này hắn mới thấy trong đó có bác sĩ Thẩm.
Bác sĩ Thẩm ngồi ở trên xe lăn, thoạt nhìn chân gãy xương, còn bị thương mấy chỗ khác, nhưng xem ra vẫn êm đẹp HunhHn786.
Hà Điền chủ mưu tấn công bác sĩ Thẩm.
Nhìn thấy bác sĩ Thẩm vẫn êm đẹp xuất hiện ở trước mặt, đương nhiên hắn hoảng sợ, kêu lên.
"Là...!Là anh?!"
Thẩm Tông Minh nhìn Hà Điền, không nói gì.
Kỳ thật hắn đang tự hỏi.
Bởi vì hắn tư duy có chút hỗn loạn, cho nên căn bản không nhớ rõ mình cùng Hà Điền có ân oán gì.
Hắn chỉ mơ hồ nhớ Hà Điền là bệnh nhân của mình.
Không đúng, không phải bệnh nhân.
Hà Điền chỉ là tới quấy rối.
Hình như là bởi vì muốn theo đuổi mình, cho nên chạy tới nhờ điều trị tâm lý! Nhưng Hà Điền vì sao muốn phái người tấn công mình? Điểm này cũng không thông.
Hà Điền có chút hoảng sợ nhìn bọn họ, lúc này mới phát hiện không thích hợp, nói:
"Các người muốn làm gì?! Cứu mạng, cứu mạng!! Cứu mạng!!"
Bất quá Hà Điền hô to, xác định bên ngoài cũng nghe thấy, nhưng không ai tiến vào cứu hắn.
Tạ Nhất cười, nhàn nhã ngồi xuống, rót cho mình ly rượu vang đỏ, chéo chân bắt đầu thưởng thức rượu vang đỏ.
Tạ Nhất cười tủm tỉm lắc cái ly, nói:
"Vệ sĩ bên ngoài cũng sẽ không vào đây phá hư chuyện tốt của Hà tiên sinh đâu.
Hà tiên sinh vẫn là thành thật phối hợp đi, vì sao phái người sát hại bác sĩ Thẩm?"
Hà Điền lập tức nói:
"Tôi không biết anh nói cái gì!"
Tạ Nhất nhún vai, nói:
"Đừng giả ngu giả ngơ.
Mấy vệ sĩ được phái đi đã nói cho chúng tôi biết.
Bao gồm cả ở vũ hội hóa trang, còn có buổi sáng hôm nay, bác sĩ Thẩm bị tấn công đều là Hạ tiên sinh sắp xếp.
Tôi nói không sai chứ?"
Hà Điền nói:
"Tôi không biết!"
"Ồ, rất có cốt khí."
"Mau thả tôi.
Tôi không biết các người nói cái gì.
Tôi cảnh cáo các người, thả tôi ra, bằng không tôi......"
Hắn nói còn chưa nói xong, Tạ Nhất xoay qua, rượu vang đỏ trong ly đều hắt ở trên mặt Hà Điền.
Hà Điền còn ngã trên mặt đất, bị trói, căn bản không có lực phản kháng, tức khắc ngây ra, ngay sau đó hô to:
"Mày...!cũng dám hỗn láo với tao?! Mày bất quá là trợ lý thôi, là cọng hành nào, tao......"
Hà Điền nói tới đó không nói gì.
Tạ Nhất đã cắt ngang lời hắn, nói:
"Tao cũng không phải là trợ lý.
Tao là chồng của Thương tiên sinh."
Tạ Nhất đột nhiên túm chặt cà vạt Thương Khâu.
Dựa theo trình độ của Thương Khâu, đương nhiên có thể né tránh, nhưng vì Tạ Nhất "làm khó dễ", hắn sẽ không trốn.
Hắn đã bị Tạ Nhất bắt lấy cà vạt kéo về phía trước.
Tạ Nhất chủ động hôn môi Thương Khâu, còn khiêu khích nhìn Hà Điền.
Hà Điền đã chấn kinh không thôi, ngay sau đó thở phì phò, hô to:
"Mày là hồ ly tinh!!"
Tạ Nhất cười nói:
"Tao cũng không phải là hồ ly tinh, nghiêm túc mà nói theo ý nghĩa tao là quạ vàng ba chân, mày hiểu không?"
Hà Điền còn tưởng rằng Tạ Nhất trêu chọc mình, lập tức hô to:
"Hồ ly tinh! Mày là hồ ly tinh!!"
Thương Khâu bị hắn kêu đến độ đau đầu, xoa xoa thái dương, nói:
"Nhanh giải quyết đi, đừng đùa nữa."
Bé 12 còn ngồi ở ghế bên cạnh, lắc chân, ăn món ngon trên bàn.
Có rất nhiều đồ ăn, còn có đồ ngọt, Bé 12 ăn vui vẻ vô cùng, còn đem một cái macaron đưa cho bác sĩ Thẩm, nói:
"Chú Thẩm ăn, rất ngon!"
Bác sĩ Thẩm tâm tư không ở nơi này.
Bất quá Bé 12 thành khẩn, hắn vẫn là nhận lấy bánh từ tay Bé 12, sau đó ăn.
Macaron bên trong có mứt anh đào.
Đối với Thẩm Tông Minh mà nói, thật sự quá ngọt, hắn không phải thực thích.
Trên tay dính một ít mứt trái cây, hắn tính toán dùng khăn giấy lau.
Bé 12 phản ứng thực mau, nhanh bắt lấy tay Thẩm Tông Minh, sau đó mở ra miệng ngậm lấy ngón tay.
Bé 12 dùng sức mút bảo đảm trên ngón tay không còn mứt trái cây, lúc này mới bỏ tay Thẩm Tông Minh ra, tiếp tục đi ăn macaron.
Thẩm Tông Minh tức khắc cứng đơ.
Bé 12 là Tiểu Kim Ô, trời sinh nhiệt độ cơ thể rất cao, khoang miệng độ ấm càng cao.
Vừa rồi trong nháy mắt, Thẩm Tông Minh phát ngốc, trong đầu nổ bùm bùm, phảng phất pháo hoa bắn tung tóe, rất xúc động.
Tạ Nhất không có chú ý tình huống bên kia, còn đang thẩm vấn Hà Điền.
Hà Điền thế nhưng là cứng đầu, nói chính mình không biết.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Chuyện này cũng dễ xử lý, mày không biết không sao cả."
Tạ Nhất cầm lấy dao ăn trên bàn chơi tung hứng.
Giống như diễn xiếc, dao ăn xoay vòng trên tay Tạ Nhất.
Ngay sau đó Tạ Nhất đứng lên, đi qua, ngồi xổm trước mặt Hà Điền, cười tủm tỉm dùng sống dao vỗ vỗ mặt Hà Điền, nói:
"Nếu mày không nói, tao liền cắt...!gương mặt như hoa như ngọc này vài đường được không?"
Tạ Nhất nói, còn nhéo nhéo cằm Hà Điền.
Hà Điền tức khắc ánh mắt mờ mịt, bởi vì Tạ Nhất có động tác này rất giống đùa giỡn.
Đừng thấy Tạ Nhất không nhiều cơ bắp, không có cao như Thương Khâu, nhưng cũng ngoại hình đủ tiêu chuẩn, khi nở nụ cười cũng tỏa sáng.
Hà Điền nháy mắt liền nhộn nhạo lên.
Tạ Nhất cười, nói:
"Ồ? Không tin?"
Tạ Nhất nói, thật sự giơ tay chém xuống.
Hà Điền kêu to.
"A a a a."
Dao ăn trực tiếp xoẹt qua bên cạnh lỗ tai Hà Điền.
Hà Điền kêu to, cảm giác vành tai nóng lên, thế nhưng có máu chảy ra.
Hà Điền kêu to, Tạ Nhất thu dao ăn lại, mặt trên có chút máu.
Tạ Nhất nhẹ nhàng dùng ngón tay lau vết máu, cười nói:
"Ô, nhìn xem, chảy máu.
Vậy...!Bước tiếp