Tạ Nhất cùng Thương Khâu chuẩn bị đi tham gia hội thảo dùng thử sản phẩm mới.
Tuy rằng bọn họ đã biết thời gian địa điểm, nhưng không có thiệp mời, vẫn là có chút vấn đề.
Không có thiệp mời khẳng định là vào không được.
Bất quá Tạ Nhất có biện pháp, hơn nữa đơn giản thô bạo.
Thương Khâu hỏi là gì, Tạ Nhất cười tủm tỉm, còn hướng Thương Khâu chớp chớp mắt.
Có vẻ mặt "nghịch ngợm", Tạ Nhất dựng một ngón tay quơ quơ, nói:
"Cướp!"
Thương Khâu:
"……"
Đến ngày, Tạ Nhất cùng Thương Khâu mặc trang phục rất lịch sự, tây trang đen thắt cà vạt.
Bởi vì tham dự hội thảo phải tuân theo yêu cầu nghiêm ngặt của ban tổ chức, không thể mang theo vệ sĩ, trợ lý cùng thư ký, chỉ có thể một mình tham dự.
Dưới tình huống như vậy, kỳ thật dễ hành động.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu chuẩn bị xong.
Bác sĩ Thẩm cũng muốn đi theo, nhưng chân hắn kỳ thật chưa khỏi, nếu xuống xe lăn cần chống gậy, xương sườn còn đau.
Cho nên hắn nói miễn cưỡng chống gậy cũng được.
Chuyện này cũng có liên quan bác sĩ Thẩm, cho nên hắn nhất định phải đi theo.
Tạ Nhất không phản đối bác sĩ Thẩm đi theo, bởi vì Đại Bồng giáo còn có người muốn bắt bác sĩ Thẩm.
Bác sĩ Thẩm ở dưới mí mắt bọn họ là an toàn nhất.
Bé 12 cũng muốn đi theo, Tạ Nhất liền không đồng ý.
Dù sao Bé 12 chỉ là đứa trẻ sinh ra chưa tới một tháng không nên đi chỗ nguy hiểm như vậy.
Bé 12 không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể nhìn mọi người ra cửa.
Chờ cửa đóng lại lập tức ánh mắt Bé 12 sáng lên, nhanh chóng chạy đến cửa sổ.
"Vèo!"
Bé 12 biến thành chim bay đi ra ngoài.
Tiểu Mao Mao đi lấy món ăn ngon an ủi em trai, mới từ phòng bếp chạy ra, liền không thấy em trai, cửa sổ mở rộng.
Thương Khâu lái xe chở Tạ Nhất cùng Thẩm Tông Minh tới gần nơi tổ chức hội thảo.
Nơi này có rất nhiều xe đậu.
Bởi vì lối vào là hẻm nhỏ, không có chạy xe hơi vào được.
Như thế cũng thuận tiện cho kế hoạch "cướp" thiệp mời của Tạ Nhất.
Tạ Nhất để Thẩm Tông Minh ở trong xe chờ, chính mình cùng Thương Khâu xuống xe lấy thiệp mời.
Có một chiếc xe màu đen ngừng lại, sau đó từ trong xe xuống một đôi nam nữ, thoạt nhìn là vợ chồng, bộ dạng là người rất có tiền.
Người đàn ông mặc vest đen, người nữ mặc đầm màu đỏ lộ lưng, đi giày cao gót HunhHn786.
Hai người xuống xe, tài xế lái xe rời đi.
Người nữ vịn vào cánh tay người nam, liền chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt Tạ Nhất tức khắc sáng lên, ra hiệu cho Thương Khâu, lập tức chạy qua, nói:
"Hi! Đã lâu không gặp!"
Tạ Nhất nói, trực tiếp cho người đàn ông kia một cái ôm.
Thương Khâu tức khắc nheo mắt, trong lòng dấm chua tràn ngập.
Người đàn ông sửng sốt, căn bản không phản ứng kịp đây là chuyện như thế nào.
Ông ta không quen biết Tạ Nhất, khẳng định là nhận sai người.
Vừa định nói Tạ Nhất nhận sai người, Tạ Nhất đã ôm ông ta, ở phía sau lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Trong nháy mắt, người đàn ông kia liền cảm giác mí mắt thực nặng, muốn ngủ.
Người nữ bên cạnh không biết đã xảy ra cái gì.
Cô ta vừa định hỏi chồng người này là ai, liền nhìn thấy từ xa có người rất đẹp trai gợi cảm đi tới.
Người đó đương nhiên là Thương Khâu.
Thương Khâu đi thẳng tới chỗ người nữ.
Cô ta thiếu chút nữa bị chói mắt mù lòa, lăng lăng nhìn Thương Khâu.
Ánh mắt Thương Khâu rất sâu.
Cô ta giống như bị hút vào, một chút liền cả người vô lực, ngất xỉu ngã xuống.
Thương Khâu duỗi tay tiếp.
Tạ Nhất cười với hắn, nhướng mày, nói:
"Em lấy cái này, anh lấy cái kia."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, liền thấy Tạ Nhất chỉ vào người đàn ông, muốn hắn lấy thiệp chỗ người nữ.
Tạ Nhất thực mau lục soát ra thiệp mời.
Trên thiệp mời còn có ảnh.
Thời điểm vào cửa thế nhưng còn kiểm tra nhận diện khách mời.
Tạ Nhất đem thiệp ra nhét vào túi, sau đó cẩn thận quan sát mặt người đàn ông.
Người này khoảng 50 tuổi, có chút mập, thoạt nhìn không phải xấu nhưng cũng không phải chính trực.
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, búng ngón tay, nháy mắt trên người tản ra hào quang lượn lờ.
Sau một lúc, Tạ Nhất đã thay đổi ngoại hình giống hệt người đàn ông trước mặt, cả quần áo cũng giống nhau như đúc.
Tạ Nhất mang khuôn mặt người đàn ông trung niên, cười cười xoa tay, đối với Thương Khâu nói:
"Bà xã, nhanh lên đi, anh không đợi được nữa!"
Thương Khâu tựa hồ không có cách nào, cũng búng một cái, tức khắc biến thành người phụ nữ mặc đầm đỏ lộ lưng.
Hắn cầm lấy thiệp từ chỗ người phụ nữ đã xỉu.
Tạ Nhất vừa thấy, lại xoa tay, thập phần đáng khinh đánh giá Thương Khâu, cười nói:
"Oa, bà xã, đùi em trắng mịn, còn có thịt!"
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ nói:
"Theo anh được biết, đây không phải vợ hắn, có lẽ là tình nhân."
Tạ Nhất vừa nghe, càng hưng phấn, vội vàng nói:
"Thật tốt quá, em cũng có tình nhân!"
Thương Khâu:
"……"
Thương Khâu rơi vào đường cùng giả thành nữ, bất quá thủ thuật che mắt đó là thực thành công.
Vừa lúc bên cạnh có người xuống xe, là người ngồi xe lăn, không phải bị thương mà là tuổi quá lớn.
Người kia còn chào hỏi bọn họ, hiển nhiên quen biết.
Đôi mắt Tạ Nhất tức khắc lại sáng.
Tạ Nhất cũng làm ông lão bị mê đi, lấy thiệp mời cho bác sĩ Thẩm.
Cũng dùng thủ thuật che mắt cho Thẩm Tông Minh thành ông lão, mọi người liền đi đến nơi tổ chức hội thảo.
Nơi tổ chức hội thảo thế nhưng không phải khách sạn lớn, mà là một nhà kho ở trong một cái hẻm nhỏ.
Bất quá đi vào như lạc động tiên, trang trí rất đẹp sang trọng, bốn phía có hoa cỏ tạo phong cách thanh lịch nên thơ.
Ở cửa có thiết bị nhận diện khuôn mặt.
Mọi người trải qua kiểm tra thiệp mời và nhận diện khuôn mặt mới có thể đi vào.
Tạ Nhất để Thương Khâu khoát cánh tay mình, vẻ mặt đáng khinh ôm eo Thương Khâu, còn vỗ mông hắn một cái, cười nói:
"Em yêu, xúc cảm thật tốt, mềm mại đàn hồi."
Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, nhưng bởi vì hiện tại hắn cầm thiệp mời của người phụ nữ tình nhân, cũng chỉ có thể như vậy.
Vì thế hắn như "chim nhỏ nép vào lòng" Tạ Nhất, dựa vào bên tai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Trở về chúng ta tính sổ, hử?"
Tạ Nhất da đầu tê rần.
Bất quá nghĩ lại, nếu trở về bị tính sổ, hiện tại dứt khoát sống chết chiếm tiện nghi, bằng không sẽ lỗ.
Vì thế Tạ Nhất lại vỗ vỗ Thương Khâu một phen, nói:
"Không ngoan nha, thận trọng một chút!"
Bên cạnh vừa lúc có người đi ngang qua, là một ông chú bộ dạng háo sắc.
Nhìn thấy Tạ Nhất "tán tỉnh" Thương Khâu, ông ta nhìn Thương Khâu với ánh mắt lộ liễu.
Tạ Nhất cảm giác ánh mắt Thương Khâu tựa hồ có thể giết người.
Ông chú đáng khinh còn không biết chính mình gặp nguy hiểm.
Thành công vào cửa, bên trong có người tiếp khách, hoàn cảnh cũng rất tốt.
Mỗi người đi vào được phát một ly champagne, thoạt nhìn sang trọng cực kỳ.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu được dẫn tới chỗ ngồi.
Trên bàn còn có mâm đựng trái cây.
Bọn họ ngồi xuống, Thẩm Tông Minh ngồi cách bọn họ một chút, nhưng không phải quá xa, cũng ở trong phạm vi khống chế.
Chờ bọn họ đều ngồi xong, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người vào, là người quen, Hà Điền.
Hà Điền đi vào, mặt mày hớn hở, nhìn Thương Khâu cùng Tạ Nhất giơ tay chào hỏi.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu là dịch dung, Hà Điền là một người bình thường, khẳng định là không phát hiện bọn họ.
Chẳng lẽ nói Hà Điền quen biết người bọn họ giả trang?
Hà Điền đi đến gần một chút.
Tạ Nhất tức khắc trong lòng lộp bộp.
Hà Điền sở dĩ chào hỏi, bởi vì Hà Điền căn bản không phải Hà Điền.
Nhìn kỹ, thế nhưng là Bé 12 giả trang.
Vị trí Hà Điền ở bên cạnh ông lão lớn tuổi.
Vì thế Bé 12 ở dưới ánh mắt oán trách của Tạ Nhất ngồi ở bên cạnh Thẩm Tông Minh, còn cùng nhau thân thiện nói chuyện phiếm.
Thẩm Tông Minh thấy là Hà Điền, không phải thực tình nguyện để ý.
Bất quá hôm nay Hà Điền tựa hồ uống lộn thuốc, liên tiếp đến gần, còn duỗi tay sờ tay hắn.
Trong lòng Thẩm Tông Minh chấn kinh.
Hắn hiện tại là ông lão 80 tuổi, bộ dáng này khẳng định không có sức hút.
Hà Điền lại luôn sờ tay hắn.
Quá bụng đói ăn quàng sao?
Trong lòng Thẩm Tông Minh khinh thường, đối với Hà Điền khinh thường.
Hà Điền liên tiếp nhìn hắn chớp chớp mắt, Thẩm Tông Minh cảm thấy buồn nôn.
Thẩm Tông Minh dứt khoát không để ý Hà Điền, kết quả Hà Điền làm nũng nói:
"Chú, không nhận ra con sao?"
Bác sĩ Thẩm nghe câu nói này tức khắc cả kinh.
Bên cạnh còn có người, nghe được đối thoại này căn bản không để ở trong lòng, chỉ là thực khâm phục nhìn bác sĩ Thẩm.
Có một người còn nói nói:
"Trời ơi, Lưu tiên sinh càng già càng dẻo dai nha!"
Bác sĩ Thẩm:
"……"
Thế nhưng là Bé 12!
Thẩm Tông Minh nhìn sang Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Quả nhiên Tạ Nhất vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Thẩm Tông Minh trừng mắt nhìn Bé 12.
Hắn muốn hỏi Bé 12 sao đến nơi đây, nhưng không nói chuyện được.
Không phải cổ họng hỏng rồi, là đầu bị thương nặng ảnh hưởng khả năng ngôn ngữ.
Bé 12 cười tủm tỉm, đặc biệt thông minh, một chút liền hiểu ý bác sĩ Thẩm, lập tức nói:
"Chú, con nhớ chú nha!"
Người bên cạnh lại nghe thấy được, cười đáng khinh, nói:
"Ai u, Lưu tiên sinh thật là gừng càng già càng cay, lại còn có phúc khí.
Hà tiên sinh cũng là người nổi tiếng trong giới đi?"
Bác sĩ Thẩm:
"……"
Thực mau hội thảo liền bắt đầu.
Hội trường biến thành một cuộc họp báo, có một cái sân khấu, mọi người ngồi từng hàng ở phía dưới sân khấu.
Vị trí của bọn họ vị ở giữa, thoạt nhìn không phải nhiều tiền nhất.
Người nhiều đều ngồi ở đằng trước.
Ánh đèn tối xuống, có người đi ra sân khấu, thoạt nhìn là người chủ trì, bắt đầu nói lời khai mạc.
Tạ Nhất vừa nghe, thấy đầy lừa dối.
Giới thiệu một ít sản phẩm tăng sinh lực, trường thọ, làm đẹp, chăm sóc sức khỏe, vân vân...
Những người khách mời có nam có nữ, có già có trẻ, luôn vỗ tay hoan hô.
Tựa hồ mọi người đều thực tín nhiệm công ty chăm sóc sức khoẻ này, hơn nữa rất điên cuồng.
Bài diễn văn năm phút, Tạ Nhất sáu lần vỗ tay, lòng bàn tay cũng tê dại.
Người bên cạnh đều là vẻ mặt hưng phấn, giống như thấy được tương lai tốt đẹp của mình.
Tạ Nhất nghe nhàm chán.
Phía trên còn đọc diễn văn, Tạ Nhất liếc mắt nhìn Thương Khâu bên cạnh.
Thương Khâu thực đứng đắn nghe đọc diễn văn, ngồi tréo chân.
Thương Khâu ngày thường cao to đẹp trai, còn đặc biệt lạnh lùng.
Mà hôm nay thì sao, Thương Khâu sắm vai một cô tình nhân gợi cảm.
Khi ngồi xuống váy cuốn lên trên, vừa gợi cảm vừa mảnh mai.
Thương Khâu không có "kinh nghiệm" đóng vai nữ, cũng không biết tìm cái khăn để lên đùi, liền để lộ chân trắng.
Bên cạnh có mấy người đàn ông nhìn chằm chằm chân Thương Khâu.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Tuy rằng bề ngoài kia không phải Thương Khâu, nhưng hiện tại Thương Khâu dùng thủ thuật che mắt, kỳ thật đó là chân Thương Khâu!
Tạ Nhất nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là ghen, nhanh cởi áo vest phủ ở trên chân Thương Khâu.
Thương Khâu nghe chuyên chú.
Tạ Nhất phủ áo lên, hắn mới hoàn hồn, đối với Tạ Nhất nói:
"Cảm ơn."
Tạ Nhất nhếch mép, không có đem tay trở về, mà là đặt ở phía dưới áo.
Tức khắc biểu tình Thương Khâu căng thẳng, nhìn thoáng qua Tạ Nhất.
Tạ Nhất dùng ánh mắt khiêu khích.
Thương Khâu đột nhiên lại gần, như chim nhỏ nép vào lòng, dựa vào vai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Tiểu Nhất khiêu khích anh như vậy, biết hậu quả không?"
Tạ Nhất không để ý tới hắn, trước chiếm tiện nghi rồi tính sau.
Diễn văn xong, kế tiếp tới phần quan trọng, chính là thử sản phẩm mới nghiên cứu ra.
Những cô nhân viên xinh đẹp mang ra một đống chai nước uống bắt đầu phân phát.
Người chủ trì nói:
"Các vị khách quý, hiện tại mời dùng thử sản phẩm công ty mới nghiên cứu chế tạo ra.
Có công dụng làm đẹp, trừ nếp nhăn, xóa đốm nâu, giảm đồi mồi.
Không chỉ như vậy, còn có công dụng trị bệnh.
Người tiểu đường cấp độ ba cũng không cần ăn kiêng."
Tạ Nhất:
"……"
Siêu lừa đảo!
Một loại thức uống chữa trị cho tất cả các loại bệnh tật.
Người chủ trì còn nói:
"Đột phá quan trọng nhất của sản phẩm này là có thể ức chế tế bào ung thư phát sinh, giết chết tế bào ung thư mà không tổn hại tế bào bình thường! Đây là tin vui cho người bênh ung thư!"
Tạ Nhất:
"……"
Lại bắt đầu lừa dối, từ làm đẹp đến chống ung thư.
Quả thực là cứu tinh nhân loại, không khác đấng cứu thế!
Mà mấy người chung quanh lại sôi trào, đều đặc biệt hưng phấn, trước sau đem mấy chai nước uống sạch.
Mọi người ồn ào không ngừng, người chủ trì trên sân khấu nói:
"Mọi người yên lặng một chút! Yên lặng một chút! Các vị thân mến, hôm nay trừ sản phẩm này, chúng tôi còn có một sản phẩm khác.
Là sát thủ thời gian, vũ khí sắc bén cải lão hoàn đồng.
Trẻ hóa tế bào già nhanh chóng, chúng ta luôn giữ được thời kỳ tươi đẹp nhất!"
Hắn nói như vậy, phía dưới lại bắt đầu hoan hô, muốn đem sản phẩm mới ra.
Người chủ trì trên sân khấu lại cười nói:
"Sản phẩm mới này bởi vì giá thành chế tạo rất cao, cho nên còn chưa có hoàn thiện.
Chúng tôi cũng chỉ là sản xuất thử nghiệm, số lượng rất giới hạn.
Như vậy đi, vì để công bằng, hiện tại tôi mời mọi người tham gia một trò chơi nhỏ.
Chúng ta chơi rút thăm trúng thưởng."
Hắn nói, một cô nhân viên cầm một cái hộp lớn đi ra.
Mọi người sẽ duỗi tay vào hộp bốc thăm.
Thăm là quả cầu nhựa, bên trong sẽ viết trúng thưởng hay không trúng thưởng.
Hội trường càng sôi trào, ồn ào huyên náo.
"Mong các vị nghiêm chỉnh tuân theo quy tắc trò chơi.
Nếu chúng tôi phát hiện ai bỏ quyền, hoặc là tự tiện đem phiếu của mình giao cho người khác, chúng tôi sẽ hủy bỏ cơ hội, về sau cũng sẽ không cung cấp các sản phẩm khác."
Cô nhân viên cầm cái hộp nhanh chóng đi xuống.
Mọi người giống kẻ điên tranh giành bốc thăm.
Tạ Nhất cũng lấy một quả cầu, mở ra thấy viết.
"Cảm ơn tham dự."
Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thương Khâu.
Thương Khâu cũng nhận phiếu viết "cảm ơn tham dự", thế là cũng chưa trúng.
Tạ Nhất lại nhìn về phía bác sĩ Thẩm.
Thẩm Tông Minh cũng lắc lắc đầu, ý là cũng không có trúng.
Mà Bé 12 lại vui vẻ nói:
"Chú chú, con trúng!"
Người chủ trì trên sân khấu nói:
"Xong rồi, xem ra hiện tại đã có kết quả.
Xin mời những người may mắn trúng thưởng đứng lên, đi theo nhân viên của chúng tôi.
Xin trật tự, cảm ơn mọi người phối hợp."
Tạ Nhất có chút sốt ruột, nhìn Bé 12 đứng lên, sau đó rất nhiều người cũng đứng lên.
HunhHn786 Hội trường ước chừng có mấy trăm người, chọn ra 50 người.
Tạ Nhất nhìn một chút, tức khắc nhíu mày.
Thương Khâu cũng nhíu mày.
Thương Khâu kề sát, giữ cánh tay Tạ Nhất.
Hắn dùng tóc yểm trợ chính mình, thấp giọng nói:
"Tất cả đều là phái nam trẻ tuổi."
Tạ Nhất gật gật đầu, tin đây không phải trùng hợp.
Những người đứng lên đều là thanh niên trai tráng, điều này chứng minh cái gì?
Không có nữ, không có người già, cũng không có người tàn tật cùng người bị bệnh.
Tất cả đều là thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi.
Điều này cho thấy người may mắn thực đủ dương khí.
Tạ Nhất không cảm thấy là trùng hợp.
Đặc biệt cái công ty chăm sóc sức khỏe này còn liên quan Đại Bồng giáo.
Bé 12 có chút khẩn trương.
Bất quá hắn trúng giải, cho nên chỉ có thể đi theo đám người kia, còn quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần.
Thẩm Tông Minh có chút sốt ruột, di chuyển xe lăn lại, Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Đừng lo lắng."
Nữ viên công ty liền tới, tựa hồ muốn trấn an những người không có trúng giải, cười nói:
"Các vị khách quý, mời theo tôi.
Bên này có bữa tối dinh dưỡng và trường thọ.
Mong các vị vui vẻ tận hưởng càng nhiều càng tốt."
Ánh mắt Tạ Nhất xoay chuyển, ngả ngớn vỗ lưng nữ nhân viên, nói:
"Toilet ở nơi nào?"
Cô nhân viên kia tựa hồ cảm thấy Tạ Nhất thực đáng ghét, nhíu nhíu mày, bất quá vẫn là lễ phép chỉ cho Tạ Nhất.
Tạ Nhất ôm eo Thương Khâu, nói:
"Con người có ba thứ cần giải quyết gấp, có thứ cần thiết hơn ăn uống.
Đi thôi bảo bối."
Người bên cạnh tựa hồ hiểu cái gì, đều cười ha ha.
Tạ Nhất ôm Thương Khâu đi toilet.
Thẩm Tông Minh cũng di chuyển xe lăn đi toilet.
Ba người trước sau vào toilet.
Tạ Nhất thấp giọng nói.
"Đi, bọn họ đến tầng hầm."
Mọi người chạy nhanh đến tầng hầm.
Xuyên qua phía sau sân khấu, có lối đến cầu thang xuống tầng hầm.
Bọn họ đi đến phát hiện cửa cầu thang bị khóa cứng.
Những người may mắn vừa mới đi xuống, cửa cầu thang thế nhưng liền khóa cứng.
Đây quả nhiên không phải mục đích tốt.
Tạ Nhất nhíu mày nói:
"Thế nhưng còn có bùa chú."
Thương Khâu còn chưa có khôi phục chân thân, không thể chạm vào lá bùa.
Tạ Nhất không để Thương Khâu chạm vào, đưa tay ra, nói:
"Đưa kiếm gỗ đào cho em."
Thương Khâu lấy điện thoại ra, tháo móc treo kiếm gỗ đào đặt ở trong tay Tạ Nhất.
"Vù!"
Một chút, kiếm gỗ đào biến lớn.
Tạ Nhất tay cầm kiếm gỗ đào múa một vòng, chém xuống, trong nháy mắt tất cả lá bùa đều bị cắt đứt.
Thẩm Tông Minh nhanh tháo bùa nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Tạ Nhất đem kiếm gỗ đào thu nhỏ lại, không có còn trả Thương Khâu, cầm phòng thân.
Đẩy ra cửa tầng hầm, mọi người nhanh chóng đi xuống dưới.
Thẩm Tông Minh ngồi xe lăn không thể đi xuống, nhưng hắn lo lắng cho Bé 12.
Bé 12 là người duy nhất trúng thưởng trong bọn họ, không biết có nguy hiểm hay không.
Hắn dứt khoát bỏ xe lăn, cầm gậy chống đi.
Ngực có chút đau, nhưng hắn gật gật đầu, ý bảo Tạ Nhất Thương Khâu có thể tiếp tục đi xuống dưới.
Mọi người nhanh chóng đi xuống tầng hầm, phát hiện tầng hầm rất sâu.
Bọn họ đi xuống, đẩy cửa ra tức khắc ngửi thấy một mùi kỳ quái.
Tạ Nhất lập tức che lại miệng mũi.
Thẩm Tông Minh tuy rằng là bác sĩ tâm lý, nhưng kỳ thật còn từng là bác sĩ khoa ngoại, hắn quen thuộc loại mùi này.
Đây là mùi xác chết.
Thẩm Tông Minh chấn kinh không thôi, càng là lo lắng cho Bé 12.
Bọn họ vội vàng đi nhanh về phía trước.
Toàn bộ tầng hầm là cái hộp sắt, bốn phía đều có thiết bị chặn tín hiệu, vừa tiến vào di động liền không có tín hiệu.
Lối đi dài với vách sắt chung quanh.
Bọn họ đi trong chốc lát, thấy được cái phòng đầu tiên.
Cửa sắt ngăn tầm mắt, chỉ có một cửa sổ nhỏ.
Cửa sổ mở ra một khe hở, Tạ Nhất ghé vào nhìn bên trong.
Bên trong một mảnh tối tăm, nhưng tựa hồ có người.
Người bên trong da bọc xương, rất gầy gò, nhưng không phải do đói, mà như bị rút cạn Tinh Nguyên.
"Ôi!!! Bịch!"
Tạ Nhất đang nhìn, đột nhiên bên trong có bóng người nhảy đến cửa sắt, dọa Tạ Nhất nhảy dựng.
Bên trong thế nhưng đúng là có người sống.
Một người sống gầy như bộ xương, mắt trũng sâu, thông qua khe hở nhìn chăm chú vào Tạ Nhất.
Trong ánh mắt đều là tuyệt vọng.
Tựa hồ nhìn thấy bên ngoài có người, lập tức hưng phấn lên, dùng sức đập cửa.
Tạ Nhất đầu tiên là chấn kinh, nhưng người bên trong còn sống, muốn mở cửa cứu người.
Bất quá ở ngay lúc này, bộ xương khô kia "rắc" một tiếng cổ thế nhưng bị đứt, tựa hồ thực giòn.
Bộ xương trực tiếp ngã trên mặt đất, đầu lâu lăn long lóc.
Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc muốn ói.
Thương Khâu che lại miệng Tạ Nhất, nói:
"Suỵt, bên này, có người tới."
Hắn nói, nhanh mang theo Tạ Nhất cùng bác sĩ Thẩm đi về phía trước, trốn vào ngã rẽ.
Quả nhiên nhìn thấy có người đi tới.
Là người chủ trì vừa rồi, từ chỗ sâu bên trong phía đối diện bọn họ đi tới.
Người chủ trì nói:
"Tiếp tế đều đã đưa tới, đi kiểm tra một chút.
Thời điểm đại nhân ăn, không cho phép người khác tới quấy rầy."
"Dạ!"
Người chủ trì nói, người phụ nữ bên cạnh lễ nghi đáp, rồi đi về phía trước theo cầu thang lên trên.
Người chủ trì lập tức đi trở về.
Tạ Nhất vừa nghe, đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên hiểu hội thảo dùng thử sản phẩm là chuyện gì.
Hội thảo sẽ đến nhiều người, còn chọn ra người may mắn trúng giải thưởng.
Người trúng thưởng đều là thanh niên trai tráng, dương khí thực đủ.
Hiện giờ lại phát hiện nhiều thi thể như vậy.
Xâu chuỗi lại thật không khó đoán, hẳn là Bồng Mông sắp không chịu được.
Bồng Mông chỉ ăn dùng nửa viên thuốc bất tử, hơn nữa hắn cũng không