Sau khi mọi người rời đi, Băng Tâm trai bỗng yên tĩnh.
Nguyệt Nha Nhi lấy được mười lượng bạc mà Lại mụ mụ thua của nàng, là một tiểu nha đầu đem đến, khuôn mặt xị ra.
Nhứ nhân rất là vui sướng, có ý muốn lấy ít quần áo cũ cho Nguyệt Nha Nhi.
Thấy nàng bỗng nhiên có chút khách khí, Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút không thích ứng được, lại nghe thấy Tiết Lệnh Khương nói:
“Tính tình nàng ta xưa nay chính là như vậy, trời nắng thì vui, trời mưa thì buồn. Ngươi cứ ngồi đi, hay là nói, ngươi ghét bỏ quần áo cũ của ta? Vẫn còn rất tốt, cũng không mặc được mấy lần.”
“Đó là tự nhiên, đồ của tam nương tử làm sao có thể không tốt được?”
Nguyệt Nha Nhi cười một cái. Lúc nàng còn là phú nhị đại, đối với quần áo trang sức cũng không có quá nhiều chú ý.
Quần áo hơn vạn cũng mặc, áo phông mười tệ cô cũng mặc.
Vốn dĩ là do trong lúc nấu ăn sẽ không cẩn thận dính bẩn, chỉ cần mặc thoải mái là được rồi.
Tiết Lệnh Khương chỉ tay đến cái ghế bên cạnh: “Ngươi ngồi lại đây, chúng ta dễ nói chuyện.”
Nguyệt Nha Nhi liền cách nàng gần thêm một ít, có thể ngửi thấy mùi son phấn của nàng, là mùi thơm hoa nhài.
“Lúc ngươi ở bên ngoài, có thấy được sự việc gì mới mẻ không.”
Có lẽ là buồn chán, muốn nghe chút bát quái?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, liền cười hì hì nói: “Mới mẻ cũng có, ta ít nói, cũng không có gì để nói, chỉ có kể mấy câu chuyện cho tam nương tử nghe.”
Nguyệt Nha Nhi thấy ánh mặt trời rơi trên người Tiết Lệnh Khương, khiến cho tóc mây của nàng hơi tỏa sáng, chợt nhớ tới câu truyện cổ tích《Công chúa tóc mây》, vậy thì kể truyện này đi.
Câu truyện cũng không dài, Nguyệt Nha Nhi cũng chỉ kể phần trọng tâm.
Tiết Lệnh Khương nghe, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bộ dạng giống như vô cùng hứng thú.
Kể hết truyện cổ tích, Tiết Lệnh Khương than thở: “Thực sự là nhân duyên tạo hóa, dưỡng mẫu của công chúa không hẳn là không thương nàng.”
“Cái gì công chúa?”
Nhứ nhân tìm đồ đến đây, vừa vặn nghe được câu này: “Là đang nói Phúc Nhạc công chúa sao?”
Phúc Nhạc công chúa là người nào?
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Nguyệt Nha Nhi, Tiết Lệnh Khương giải thích: “Là bát công chúa của tiên hoàng, khi còn bé ta may mắn được chơi đùa cùng nàng.”
“Đâu chỉ là chơi đùa.”
Nhứ nhân xen mồm, trên mặt đều là sự kiêu ngạo đối với những năm tháng ngày xưa:
“Khi đó Gia chủ của chúng ta còn trên triều, ai dám không cho Tiết gia mặt mũi. Tam nương tử khi đó thường xuyên phải tiến cung bồi Phúc Nhạc công chúa chơi đùa.”
“Đều là chuyện khi còn nhỏ.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Năm nay công chúa hẳn là đã gả đi rồi?”
“Đúng là đã gả, có điều người đã mất vào tháng chín năm ngoái rồi.”
Tiết Lệnh Khương sầu não nói: “Không nói cái này nữa, nhứ nhân, ngươi lấy quần áo lại đây.”
Nhứ nhân nghe lệnh, ôm vài bộ quần áo lại đấy, vật liệu tốt, tơ lụa, thêu hoa tinh tế.
Tiết Lệnh Khương chọn một bộ ra, quay về Nguyệt Nha Nhi vẫy tay: “Cái này là ta lúc mười ba tuổi, tổ phụ đặc biệt vì ta mà làm.”
Đó là một cái áo khoác ngắn màu Hoàng Mai, phối với vải dệt màu xanh thêu hoa vàng.
Ánh mặt trời chiếu đến, rạng rỡ trước ánh nắng.
“Là đặc biệt thuê người làm riêng, là kiểu dáng lưu hành nhất lúc đó tại kinh thành.”
Đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên váy: “Ta bây giờ cũng không mặc được. Ngươi nếu không chê, vậy thì cầm lấy mặc đi.”
Nếu mặc không được, vậy vì sao phải mang từ tận nơi xa xôi như vậy đến nơi này?
Nguyệt Nha Nhi trong đầu lóe lên ý nghĩ này, còn chưa kịp nói chuyện, nhứ nhân đã đi đến: “Đúng vậy, nhanh thử một lần, ta mặc giúp ngươi.”
Đây là muốn nhìn thấy bản thân lúc trước từ chỗ nàng sao?
Nguyệt Nha Nhi dở khóc dở cười, tùy ý nàng lôi kéo mình tới phía sau thay y phục.
Nhứ nhân cao hứng, còn giúp nàng thay y phục, chải lại tóc cho nàng, cài lên hai cây trâm Thu Cúc.
“Tam nương tử nhìn xem, ta có thể khiến người khác đẹp hơn.”
Tiết Lệnh Khương nhìn thấy khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ giọng cười lên: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, là Nguyệt Nha Nhi sinh ra đã đẹp.”
Nàng đứng dậy, tinh tế tỉ mỉ nhìn Nguyệt Nha Nhi: “Bộ xiêm y này ta tặng ngươi, cũng không là thứ gì đặc biệt.”
Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Nguyệt Nha Nhi, rất ôn nhu, nhưng Nguyệt Nha Nhi cảm thấy, nàng ta đang thông qua nàng nhìn lại những năm tháng trong quá khứ.
Nguyệt Nha Nhi ngoan ngoãn đứng, để cho các nàng xem.
Bỗng nhiên nhứ nhân kéo nhẹ váy nàng lên, lộ ra một đôi giày vải: “Ai nha, đã quên đổi giày cho ngươi.”
Nhứ nhân có chút phát sầu: “Chân ngươi to, giày cũ của tam nương tử có lẽ sẽ không đi vừa. Ta đi tìm của ta cho ngươi đi.”
Nàng thực sự đi tìm một đôi giầy thêu đến: “Đây là mới làm, chân ta vốn dĩ lớn hơn, đi không được.”
Thực sự cho rằng chân của ta quá to sao, đây rõ ràng là chân của người bình thường có được hay không?
Nguyệt Nha Nhi không nói được gì.
Đôi giày này nàng đi cũng không khác lắm, tuy rằng chân nhứ nhân to, là bởi vì hầu như nhứ nhân cũng không triệt để quấn chân, nhưng cũng hầu như đều dùng vài bọc lại, vì thế có vẻ nhỏ hơn một chút.
Biết được thẩm mỹ của việc bó chân của người cổ đại, nhưng lại không thể phân biệt nổi, Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, không nói một lời nào.
Cười đùa một trận, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy cáo từ, trước khi đi nhứ nhân lén lút kín đáo đưa cho nàng mười lượng bạc:
“Đây là tam nương tử thưởng cho ngươi. Nếu như sau này ngươi có làm món gì mới, cứ đưa tới, có việc gì mới mẻ, cũng kể cho tam nương tử. Còn bên gác cổng thì ta sẽ bảo bọn hắn, tiếp đãi ngươi thật tốt.”
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ định thay xiên y rồi mới ra ngoài, nhứ nhân thế nhưng không cho:
“Vất vả búi tóc cho ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ đi được? Chí ít cũng phải mặc hết hôm nay.”
“Được được được, đều nghe nhứ nhân cô nương.”
Chờ đến khi đi ra khỏi Triệu phủ, đi ở trên đường, phụ nhân lang quân qua đường không khỏi nhìn Nguyệt Nha Nhi nhiều thêm một chút, một là do một thân xiên y này của nàng, còn lại có lẽ là do dung mạo của nguyên chủ.
Nguyệt Nha Nhi hơi có chút không dễ chịu, nhưng rất nhanh liền quen thuộc.
Bọn họ nhìn là việc của bọn họ, nàng tự đi đường của nàng.
Rất nhanh liền nhìn thấy Song Hồng lâu, Nguyệt Nha Nhi mới đi vào,