Mới quá buổi trưa, khách uống trà bên trong Song Hồng Lâu đã lấy mỗi người một phần bánh bao tỷ muội.
Đến Nguyệt Nha Nhi cũng không nghĩ đến loại bánh bao này sẽ được hoan nghênh như vậy, bởi vì là ngày thứ nhất bán ra, số lượng phỏng không đủ, nàng còn bảo Lỗ Đại Nữu quay trở về lấy thêm một lồng bánh bao tỷ muội để bù hàng.
Dù là như vậy, lúc mặt trời còn chưa lặn về phía tây, bánh bao tỷ muội đã bán gần hết rồi.
Người khách mua phần bánh cuối cùng, lại là một người quen.
Lúc trước Nguyệt Nha Nhi bán bánh hoa, đã mua đi rất nhiều.
Nàng đeo một đôi nhẫn ngọc, cài trâm màu hồng, hướng Nguyệt Nha Nhi ai oán nói:
“Ngươi bán bánh bột mì được hai ngày thì lại đổi chỗ bán. Làm hại ta phí công chạy tìm mấy lần.”
Nguyệt Nha Nhi cười một cái, không lên tiếng, bọc bánh bao tỷ muội cẩn thận bằng lá sen, mới đưa cho nàng: “Nương tử nhà ngươi, là họ Mã?”
Tiểu nha hoàn có chút hoảng hồn, liền phủ nhận: “Liên quan gì đến ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi chỉ chỉ vòng tay màu hồng trên tay nàng, nói: “Ngày đầu tiên ngươi tới, thủ pháp làm loại vòng này của ngươi giống y đúc với nương của ta.”
Nàng một mặt giải thích, một mặt nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên.
Hóa ra trên cánh tay nhỏ bé của nàng có buộc một sợi dây trường mệnh ngũ sắc.
Sợi dây trường mệnh này cùng với vòng của tiểu nha hoàn kia là do cùng một người làm ra.
Thấy Nguyệt Nha Nhi nói đúng, tiểu nha hoàn hoang mang xoay người muốn chạy.
Còn chưa đi hai bước, chỉ thấy Nguyệt Nha Nhi đuổi theo: “Ta không có ý tứ gì khác.”
Nguyệt Nha Nhi chần chờ một hồi, mới nói: “Ta bây giờ sống rất tốt, xin nàng không cần lo lắng, chăm sóc tốt bản thân mình.”
Tiểu nha hoàn nghiêng người nhìn lại: “Biết rồi.”
Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: “Nàng là người tốt, ngươi cũng vậy.”
Nói xong, nàng lập tức rời đi, bước đi nhanh chóng.
Tay Nguyệt Nha Nhi khẽ vuốt sợi dây trường mệnh, khẽ lắc đầu một cái, quay trở lại thu dọn sạp hàng cùng Lỗ Đại Nữu.
Chuyện làm ăn tốt, số tiền kiếm được khiến cả hai người đều hài lòng.
Lỗ Đại Nữu sau khi kiểm tra số tiền lời ba lần, hưng phấn cùng Nguyệt Nha Nhi đề nghị:
“Chúng ta mau đi trở về, làm thêm một ít bánh bao tỷ muội, nhất định có thể kiếm lời càng nhiều.”
“Trước tiên không vội.”
Nguyệt Nha Nhi vuốt lại một bên tóc rối: “Ngày hôm nay ngươi dậy sớm như vậy, chắc cũng đã mệt mỏi, sớm chút đi về nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt!”
Trong đầu Lỗ Đại Nữu chỉ mong về làm điểm tâm, tiếp tục khuyên Nguyệt Nha Nhi : “Nếu như làm thiếu, sẽ kiếm được ít tiền lời.”
Nguyệt Nha Nhi cười nhưng không nói.
Cái này, nên giải thích với nàng như thế nào là phương pháp “tiếp thị đói” đây?
Nguyệt Nha Nhi có chút hao tổn tâm trí, nỗ lực nói với nàng ta đơn giản một chút.
Nhưng Lỗ Đại Nữu lại nghe không lọt: “Ngươi hiện tại bán ít, không có người đến mua vậy tiền từ đâu ra?”
Nguyệt Nha Nhi không thể vội vàng, chỉ có thể nhìn trái nhìn phải nói nhỏ: “Nha đầu ngoan, ngươi không mệt ta mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Thật vất vả mới khuyên được Lỗ Đại Nữu, Nguyệt Nha Nhi qua loa quên mất một món nợ, phí nguyên liệu của nhà bếp, tiền thuê, tiền nhân công, kết thúc mỗi ngày, tiền lời của nàng chắc khoảng chừng bảy quan tiền.
Như vậy tính ra, mỗi tháng trung bình nàng có thể kiếm được năm lượng bạc.
So với người bình thường mỗi tháng thu vào được ba lượng bạc nhiều hơn một ít.
Cũng không tệ lắm.
Trong lòng nàng có tính toán, cũng đưa ra quyết định.
Mấy ngày khai trương này nên không chế số lượng sản phẩm bán ra, đơn giản là hạn chế mỗi người chỉ có thể mua hai phần.
Chủ trực tiếp Quân Bất Kiến, chính là dựa vào một tay này, nổi danh khắp vòng bằng hữu.
Nàng cũng muốn thử vẽ mèo xem hổ, xem trước một chút hiệu quả, căn cứ tình huống sau này rồi lại ra sách lược kinh doanh.
Đến ngày thứ hai, quán nhỏ tử có dán thêm một tờ giấy khác kèm một câu nói: “Giới hạn mỗi người chỉ được mua hai phần, bán đủ sẽ không bán thêm.”
Nét bút mảnh khảnh giống như cây trúc chật vậy bất kham.
Đường Khả Lũ nhìn thấy, than thở không ngớt, nếu như học sinh của hắn có thể viết chữ như này, thì chắc chắn tóc hắn vẫn còn đen!
Chờ đến khi hắn dời sự chú ý khỏi đi chữ viết, gương mặt nhất thời có chút mất mát: “Tiêu cô nương, một người chỉ có thể mua hai phần?”
Nguyệt Nha Nhi đáp: “Đúng vậy.”
“Có thể hay không bán thêm cho ta một phần, bộ xương già này của ta, chạy đến đây một lần cũng không dễ dàng gì.”
Đường Khả Lũ nỗ lực mượn tuổi tác của mình đánh bài đồng tình
“Lão tiên sinh là người khỏe mạnh.”
Nguyệt Nha Nhi cười khẽ lên: “Người hầu trà ở nơi này nói, ngươi thường đến.”
Người hầu trà ở Song Hồng lâu này sao lại lắm miệng ba hoa giống như bà bà vậy?
Đường Khả Lũ nhổ nước bọt trong lòng, chỉ có thể mua được hai phần bánh bao tỷ muội.
Hắn một mặt đi về phía lớp học, một mặt phát sầu.
Sáng sớm hôm nay vì muốn để bụng ăn bánh bao tỷ muội, hắn thế nhưng chưa ăn chút điểm tâm nào.
Đoạn Hàn Lâm lão tiểu tử kia, hôm nay đến nông thôn tế tổ, cũng không cách nào hi vọng hắn mua cho mình một phần, phải làm sao mới được đây?
Lúc đến thư tứ, vẻ mặt hắn không tránh khỏi trở nên nghiêm túc.
Chờ đến khi hắn ăn xong bánh bao tỷ muội, bước vào lớp học, vẫn là gương mặt bình tĩnh.
Bức tường phía bắc của phòng sách treo một bức Khổng Tử, giữa phòng xếp sáu bảy cái bàn dài, có một vài đệ tử tầm mười một mười hai tuổi.
Nhìn thấy mặt lão tiên sinh quặm lại, đến đệ tử nghịch ngợm nhất cũng phải ngậm miệng, lão tiên sinh giống như bình thường ngồi vào chỗ.
Hôm nay nên giảng 《Đại học》, các đệ tử đàng hoàng mở sách, dựa theo thông lệ đọc trước mười lần.
Tầm mắt Đường Khả Lũ đảo qua chúng đệ tử, bỗng nhiên có ý tưởng, có lẽ đám nhóc con này còn có tác dụng.
Ánh nắng giữa trưa, bị mái cong của Song Hồng lâu che lại chỉ còn lại một mảnh râm mát.
Nguyệt Nha Nhi lấy hộp đựng thức ăn để ra phía trước, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra bữa trưa chia cho Lỗ Đại Nữu ăn.
Dùng lá sen bọc thành hình tròn, mở ra nhìn, thế mà lại là nếp cẩm viên thành hình tròn, bên ngoài còn rắc ít hạt vừng.
Gạo nếp cẩm, Lỗ Đại Nữu từng thấy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cách ăn này.
Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi cùng nàng nói sẽ bao cơm tháng, Lỗ Đại Nữu cho rằng là sẽ ăn màn thầu hoặc bánh bột mì.
Vốn dĩ là thuê người bên ngoài đến giúp đỡ, có thể cho