Làm sao mới có thể dao động được một người không thiếu tiền đi đầu tư?
Thứ nhất, nói về ước mơ, thứ hai, nói về hoàn cảnh hiện tại, thứ ba, bày ra thực lực.
Tay nghề của Nguyệt Nha Nhi, Tiết Lệnh Khương là rõ ràng.
Mà danh tiếng quán điểm tâm của Tiêu mỹ nhân, nàng cũng đã từng nghe nói qua.
Bởi vậy Nguyệt Nha Nhi liền thuật lại trọng điểm trước mặt hai người.
Quả nhiên, sau khi câu này của Nguyệt Nha Nhi vừa nói ra, Tiết Lệnh Khương nhẹ nhàng xoa xoa bộ sưởi khắc hoa trên tay, vuốt cằm nói: “Nghe có vẻ rất thú vị.”
Nàng nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi nói tiếp, ta nghe.”
Nguyệt Nha Nhi mượn giấy bút của nàng, cúi đầu vẽ lại sơ đồ của nhà Từ bà bà cho Tiết Lệnh Khương xem:
“Nhà ở nơi này, tuy cách nơi phồn thịnh nhất một khoảng, nhưng cũng không phải rất xa, nếu lấy trung tâm là nơi phồn hoa nhất. Dựa vào trăm năm hạnh hoa, độ nhận biết rất cao, phàm là đã tới, chắc chắn sẽ không quên nơi này.”
“Ta làm điểm tâm, chi phí so với nhà khác đã cao hơn rất nhiều. Bởi vậy khách hàng chủ yếu, nhất định là gia đình giàu có, chí ít cũng là áo cơm không lo. Nếu là gia cảnh như vậy, thì yêu cầu về hoàn cảnh ăn uống cũng cao. Quán này vừa có hạnh hoa lại vừa có suối, trang trí thêm chút, chính là một nơi phong nhã.”
Nàng họa bút sinh động, dùng đến lại là phương pháp thấu thị của tranh Tây Âu, nhìn thấy Tiết Lệnh Khương sáng mắt lên.
Tiếp tục nghe Nguyệt Nha Nhi nói kế hoạch một cách êm tai, giống như ý của nàng là mở cửa hàng ở đây là tốt nhất không thể tốt hơn.
“Huống hồ, tam nương tử nếu như đầu tư số tiền kia, có ít nhất một nửa là dùng để mua phòng ốc. Cho dù ta kinh doanh không quen phải chịu thiệt thòi, đem này phòng này bán đi, ngươi cũng có thể thu hồi hơn một nửa tiền bạc, nguy hiểm cũng không cao.”
Nguyệt Nha Nhi lấy ra sức mạnh tiêu thụ, khoa trương mà nói, còn kém không nói thẳng: “Không mua không phải người thông minh.”
Một phen này nàng tận dụng mọi thời cơ, hiển nhiên hữu hiệu.
Tiết Lệnh Khương suy nghĩ chốc lát, ngóng nhìn bức tranh vẽ hẻm Hạnh Hoa, bỗng nhiên cười khẽ: “Được thôi, xem ở bức tranh của ngươi, ta quả thật bị ngươi nói đến dao động.”
“Có điều một trăm lượng, vẫn còn ít, ta cho ngươi hai trăm hai lượng. Trong vòng ba năm, xem ngươi làm được đến mức nào.”
Kết cục như vậy, đối với Nguyệt Nha Nhi mà nói quả thực là mừng rỡ.
Nàng vốn dĩ đối với ngân lượng mấy chữ này cũng không có khái niệm gì, cũng không rõ ràng lắm.
Thậm chí nói ra đầy miệng, là nàng tự mình đem tiền về hay là để người khác mang về.
Tiết Lệnh Khương cùng nhứ nhân chủ tớ hai người nghe xong, cười không ngừng đến không đứng lên nổi.
Cười xong, nhứ nhân giải thích nói, hai trăm lượng bạc trắng, nặng tới mười sáu cân, tương đương với ôm hai đứa trẻ mập mạp.
Hiểu được con số này, Nguyệt Nha Nhi sững sờ. Nàng cho dù có gan lớn, cũng không dám vác nhiều ngân lượng như vậy đi trên đường.
Cuối cùng, Tiết Lệnh Khương lấy ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng, lại bảo nhứ nhân gọi mấy người làm chứng trong phủ đến, lập chứng từ, sẵn giao ngân phiếu đến tay Nguyệt Nha Nhi.
Vấn đề đầu tư được giải quyết, bước chân Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng hơn.
Trong lòng nàng cuối cùng cũng thanh thản, nhìn trộm một chút tình huống trên đường.
Theo trí nhớ đi về phía quán nhỏ của nàng, trực tiếp đi về phía Song Hồng lâu.
Hai ngày nay nàng vội vàng vay tiền kéo đầu tư, quán nhỏ dưới mái hiên Song Hồng lâu hoàn toàn dựa vào một mình Lỗ Đại Nữu.
Vừa bắt đầu, Nguyệt Nha Nhi không ở bên cạnh, Lỗ Đại Nữu còn có chút luống cuống tay chân, nhưng qua nửa ngày, nghiễm nhiên có thể tự mình chống đỡ một phương.
Nguyệt Nha Nhi đi qua Song Hồng lâu, nhìn thấy nàng Đều đặn lấy tiền lấy điểm tâm, cũng cảm thấy nàng là người gọn gàng.
Nguyệt Nha Nhi đến cạnh sạp hàng, tốc độ bán ra của điểm tâm càng nhanh hơn, cũng không lâu lắm liền bán hết sạch.
Bận bịu ra một thân mồ hôi, Lỗ Đại Nữu sau khi thu sạp xong, cùng Nguyệt Nha Nhi nói:
“Tiêu cô nương, chúng ta trực tiếp tới nhà tắm đi. Chỉ lát nữa là phải đến tết, lại qua hai ngày nữa, trong phòng tắm cũng đầy người, hò hét loạn lên. Chẳng bằng hiện tại đi “Tẩy Lạp Tháp”, nước nhất định rất sạch sẽ.”
Nàng nói cũng có lý. Nguyệt Nha Nhi bình thường là ở nhà nấu nước, lau thân thể, nhưng mỗi tuần đều đi nhà tắm một lần.
Lúc này Giang Nam, đã có thật nhiều tư nhân mở nhà tắm, nàng thường hay gọi là “Nhà tắm ngũ gia”, sạch sẽ, cũng không mắc.
Đi tới Bắc Môn, là đã nhìn thấy bảng