Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, Nguyệt Nha Nhi trong lòng giống như có đám mây nhỏ, bay tới bay lui.
Lần đầu, nàng thế mà phát hiện từ ngữ của nàng nghèo, không biết nên nói lời nào.
Ngô Miễn âm sắc hơi có chút trầm thấp, bị gió thổi vào màng nhĩ, nghe có chút ngứa.
“Ta lúc trước cũng giống như ngươi, mỗi người đều nói với ta, ngươi cứ bán hoa quả thật tốt. Đến tuổi, liền cưới tức phụ, sinh thật nhiều hài tử. Đọc sách , công danh, đều là ngươi mơ mộng hão huyền.”
“Bọn họ nói với ta rất nhiều, ta gần như thực sự tin là vậy. Mãi đến tận một ngày ngươi đẩy ta đến trước mặt tiên sinh, ta mới phát hiện hóa ra chuyện kia của ta vốn không phải là một giấc mộng, cũng không xa vời vợi đến như vậy.”
Trời tối đen, đèn trong tay hắn soi sáng bóng hai người, nhẹ nhàng chập chờn, mông lung như mộng.
“Ngươi là người khuyên ta, lẽ nào không nhớ sao?”
Ngô Miễn tiến lên một bước, mi tâm khẽ nhúc nhích, âm thanh càng ngày càng trầm thấp, lời nói nhỏ nhẹ rù rì nói: “Cùng đi xem thiên hạ rộng lớn bao nhiêu không phải tốt hơn sao?”
Lời này nói ra khỏi miệng, quá thẹn thùng.
Chính mặt hắn cũng nóng lên một hồi, di chuyển đèn, nỗ lực nhanh chóng né ra.
Nhưng mà trong khoảng khắc xoay người đó, một đôi tay nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo hắn.
Ngô Miễn ngoái đầu nhìn lại, bỗng nhiên gò má lạnh lẽo, xúc cảm mềm mại ôn tồn.
Ngắn ngủi như ong mật tình cơ rơi xuống một bông hoa.
Nguyệt Nha Nhi nhón chân lên, âm thanh ngọt ngào, rất êm tai.
“Cảm ơn ngươi, ta nhất định sẽ cố lên.”
Nói xong, hai cánh cửa nhanh chóng đóng lại, đem hắn nhốt ở bên ngoài.
Vô tri vô giác, Ngô Miễn trừng lớn hai mắt, bừng tỉnh giống như vừa thoát ra khỏi giấc mơ.
Chỉ là, trong mơ lại nghe thấy hai chữ “Cố lên” này, là có ý gì?
Sau đó, lúc Nguyệt Nha Nhi đi đưa điểm tâm cuối năm cho Đường Khả Lũ, Đường Khả Lũ đột nhiên hỏi: “Tiêu nha đầu, ‘Cố lên’ là có ý gì ngươi biết không?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Nguyệt Nha Nhi cả kinh, ấp úng nói: “Này. . . Tiên sinh từ nơi nào nghe thấy từ này?”
Đường Khả Lũ ngồi đàng hoàng trên ghế thái sư, nhận lấy điểm tâm mà Nguyệt Nha Nhi đưa tới:
“Tiểu tử Ngô Miễn kia mấy ngày nay đến hỏi toàn bộ người cùng trường, chuyện hỏi ‘Cố lên’ là điển cố gì. Ai cũng không biết, hắn lại chạy tới hỏi ta, nhưng ta cũng chưa từng nghe tới! Tiểu tử này rốt cuộc nghe tới từ chỗ nào, quá kỳ quái.”
Nguyệt Nha Nhi tằng hắng một cái: “Ngạch, ta hình như đã nghe qua từ này.”
Nàng giải thích, kể là có một vị quan rất thích cổ vũ những người trẻ tuổi đọc sách, lại sợ con cháu nhà nghèo khổ không nỡ bỏ tiền mua đèn dầu làm lỡ dở bài học, liền mang theo nha dịch trong phủ mỗi đêm đều đi khắp phố.
Nha dịch mang theo thùng dầu đi bộ từ đầu phố, nhìn thấy một hộ người đọc sách ánh sáng ảm đạm sắp tắt, liền đổ thêm dầu vào ngọn đèn của người kia, trong miệng hô: “Đại nhân cho ngươi cố lên.”
Sau khi nghe xong, Đường Khả Lũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảm khái nói: “Vị đại nhân này thực sự bảo vệ người đọc sách.”
Hắn nghi hoặc liếc mắt nhìn mặt Nguyệt Nha Nhi, ân cần hỏi: “Có phải là than trong phòng ta đốt quá lớn không? Mặt ngươi sao hồng vậy.”
“Quá nóng thôi.”
Nguyệt Nha Nhi đem ý cười ép xuống, mời Đường Khả Lũ dùng điểm tâm: “Chỉ lát nữa là phải đến tết, từng nhà đều muốn làm bánh mật, ta cũng tự làm ít bánh mật đến hiếu kính tiên sinh.”
Đầy đủ hai túi điểm tâm to, dùng dây buộc lại.
Bên trên mỗi bao mang đều dán một tấm giấy đỏ, nét chữ màu vàng: Dưới một đóa hạnh hoa, là chữ “Tiêu”.
Đường Khả Lũ mở ra một cái, dựa vào ánh sáng mặt trời nhìn, chỉ thấy một miếng bánh hình chữ nhật, hiện màu đỏ nâu, ánh sáng lộng lẫy mê người.
Bị mộc ấn ấn theo hình dạng một con rùa, bốn góc ấn hình phúc lộc thọ cùng với hoa mai, nhìn liền rất vui mừng.
Hắn cầm ở trong tay nhìn xung quanh, không nhẫn tâm để ở một góc.
Nhưng mà mùi của loại bánh này thơm ngát, khiến Đường Khả Lũ đau lòng muốn ăn thử một ít.
Còn chưa kịp hạ miệng, Nguyệt Nha Nhi vội hỏi: “Miếng bên trên là dùng để làm quà tặng và tế phẩm, phía dưới bao này còn miếng đã cắt sẵn có thể trực tiếp ăn.”
Nàng tiến lên, thành thạo bóc giấy đỏ ra.
Bên trong bánh ngọt chia ra thành hai túi nhỏ, là dùng giấy trắng bọc lại, đóng gói so với bao đỏ có vẻ nhanh gọn hơn nhiều, chỉ là góc bên phải có một cái ấn màu đổ nho nhỏ, trên có khắc một chữ màu vàng nho nhỏ “Tiêu”.
Mở ra xem, tất cả đều là màu sắc tương đồng, nhưng lại có hai cách ăn.
Một loại là bánh mảnh, nhìn là biết được cắt từ khối bánh hoàn chỉnh xuống vô cùng mảnh, ăn lên rất thuận tiện.
Mà một loại khác cũng là cắt lát, có điều bị đổ dầu sôi vào, trên mặt bánh nhô lên những bong bóng nhỏ, dùng chiếc đũa đâm, có thể nghe thấy tiếng “Răng rắc” nhẹ nhàng, miếng bán được rán đến giòn xốp bị vỡ một mảnh, lộ ra rỗng ruột bên trong.
Đường Khả Lũ lấy một miếng bánh được rưới dầu, đưa vào trong miệng.
Đường đỏ trộn cùng với bột gạo nếp dung hợp bên nhau tạo nên mỹ vị khó cưỡng, rất giòn. Mà sau khi tưới dầu nóng lên, vị “mềm” đã triệt để biến thành vị “giòn cứng”, miệng vừa hạ xuống, xiêm y đã dính một lớp bột phấn.
Đều là từng mảnh từng mảnh bánh, ăn lên rất nhanh.
Đường khả lũ một hơi ăn không biết mấy miếng, mới rảnh rỗi nói chuyện:
“Bánh ngọt này tên gì?”
“Bánh rùa đường, chỉ ăn trong ngày tết.”
“Nhất định bán rất đắt!”
Có câu nói này, nỗi lo lắng trong lòng Nguyệt Nha Nhi vơi xuống hơn nửa.
Vốn dĩ là, nàng làm bánh rùa đường vào ngày tết vì có thể kiếm tiền nhanh hơn một chút.
Ngày lễ Hoa Hạ, quá nửa là liên quan đến sự vật nào đó.
Thí dụ như Đoan Ngọ bánh chưng, Trung thu bánh Trung thu, Trọng Dương cao. . . Mà mỗi một lần quan hệ, đều là thực phẩm Thương gia tiêu thụ đạt cao nhất.
Nguyệt Nha Nhi tự nhiên không muốn bỏ qua khoảng thời gian hoàng kim là ngày tết này, nghĩ làm ra một loại chuyên ăn vào những ngày này.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là làm bánh rùa đường là thích hợp nhất.
Không phải ở hậu thế trong tiết mục cuối năm nhắc tới, chính là “nhà nhà ăn sủi cảo sao?” Nhưng vào lúc này Giang Nam, thói quen ăn sủi cảo vào lúc tết đến, rất ít người có.
Mà ở tập quán thịnh hành ở bản địa, tết đến thường làm những món điểm tâm liên quan đến gạo