Nghe xong lời này, Liễu Kiến Thanh cảm thấy không ổn lắm, nắm lấy làn váy, hỏi: “Ngươi cảm thấy có thể được sao?”
“Làm sao lại không được?” Nguyệt Nha Nhi để đũa xuống, châm chước một phen mới nói: “Có điều ta cảm thấy, nếu như ngươi chỉ mở quán nhỏ bán mỗi xương sườn rán, không khỏi có chút lãng phí, dù sao một ngày mà lại muốn mua nhiều xương sườn tươi tốt như vậy không dễ. Nếu như đã làm quán bán đồ rán, vậy không bằng làm thêm một món đơn giản khác.”
“Rán món gì đây?”
“Ví dụ như là chân gà, hoặc gà chiên giòn.”
Chân gà, Liễu Kiến Thanh đương nhiên biết, nhưng cũng chưa từng thấy cách rán chân gà rồi mới ăn. Huống hồ món gà chiên giòn mà Nguyệt Nha Nhi nói, nàng càng chưa từng nghe qua.
“Gà chiên giòn là món gì, ăn ngon không?”
“A, chính là phần thịt lườn trên sườn gà, ăn lên giòn giòn. Giống với vị khi cắn món sườn của ngươi, ăn rất giòn.” Nguyệt Nha Nhi nhớ lúc nàng tới đây cũng chưa từng thấy gà chiên giòn, liền kiên nhẫn giải thích với nàng ta.
Có thể thấy được Liễu Kiến Thanh chỉ có ấn tượng mơ mơ hồ hồ, nhưng lại không có khái niệm thực tế, liền chuẩn bị làm ra cho nàng ta nhìn. Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, nàng dẫn Liễu Kiến Thanh vào bên trong phòng bếp lớn, hỏi bọn họ có nguyên liệu nấu ăn mới hay không.
“Cái này cũng không có.” Ngũ tẩu đang bận bịu bên trong chạy tới đáp lời: “Đến món gà chiên giòn mà cô nương bảo, bên trong tiệm chúng ta tạm thời vẫn không có chuẩn bị hàng, dù sao hiện tại cũng không làm đồ ăn như vậy, nếu không ta gọi chỗ thương nhân cung cấp hàng hóa để mua.”
“Ta tự đi xem.” Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Người khác cũng không chắc đã biết thứ ta muốn là gì.”
Hàng cung cấp nguyên liệu cho Hạnh Hoa quán, bây giờ cũng có rất nhiều. Ngũ tẩu làm việc luôn luôn thỏa đáng, nàng có một quyển sách nhỏ, nhờ tiên sinh quản thu chi ghi chép lại tất cả nguyên liệu nấu ăn cùng với nguồn cung cấp lại với nhau, bên trên có viết tên họ, địa chỉ cùng với bán món gì, giá tiền ra sao.
Nguyệt Nha Nhi bây giờ cũng không có chuyện quan trọng gì phải làm, liền đi cùng với Liễu Kiến Thanh, đối chiếu với địa chỉ trên quyển sổ nhỏ.
Nàng bây giờ có tiền, cuối cùng đi đâu cũng không cần phải dựa vào đôi chân nhỏ nữa. Dùng tiền thuê một cỗ kiệu, hai người ngồi bên trong kiệu, trò chuyện như có như không.
Hộ gia đình nuôi gà này ở gần khu vực ngoại thành. Người nhà bọn họ nuôi gần một trăm con gà. Còn chưa đến gần gian nhà của hắn, bên ngoài màn kiệu đã ngửi thấy mùi của gia cầm. Liễu Kiến Thanh chau mày, lấy tay bịt mũi, giọng ồm ồm nói: “Sao lại thối như vậy?”
Đúng là rất thối. Lúc hai người xuống kiệu, đi rất cẩn thận, bởi vì trên đất có rất nhiều vệt chất bài tiết không rõ màu sắc.
Gà của nhà này được nuôi thả rông. Ở trên mặt đất bằng, đang đi hoặc đang ngồi, dáng vẻ thảnh thơi. Gà thấy có người vào cửa, có vài con làm ra bộ dạng vô cùng hung dữ, bay nhảy vỗ cánh. Liễu Kiến Thanh sợ đến mức trốn ra phía sau Nguyệt Nha Nhi.
“Không có chuyện gì.” Nguyệt Nha Nhi một bên hắng giọng quát gà ở trước cửa, một mặt buồn cười an ủi nàng ta: “Đây không phải là ngỗng, nếu như ngươi đi đến nhà bán ngỗng, đó mới gọi là gặp phải Bá Vương.”
Bọn họ đang nói chuyện, người bên trong nghe thấy tiếng gáy, vội vàng chạy ra xem.
Nam chủ nhân của gia đình này lúc giao đồ ăn đến Hạnh Hoa quán đã từng thấy Nguyệt Nha Nhi. Bây giờ nhìn thấy chủ tới, hắn cười rạng rỡ tiếp đón các nàng.
Phân nửa số gà nhà bọn họ nuôi là gà mái, trứng gà mỗi ngày đều đưa tới Hạnh Hoa quán. Hạnh hoa quán làm việc công bằng, tính tiền theo từng tháng một, chưa từng khất nợ, cũng chưa từng ác ý làm khó dễ. Ngày lễ ngày tết, lại đưa cho trẻ con trong nhà ít điểm tâm. Nhà nuôi gà này, đối với Nguyệt Nha Nhi là thật lòng hoan nghênh, còn có chút ý tứ chân thành, kính trọng. Lấy trà ngon nhất trong nhà, cùng với gạo hoa đường mua đợt tết lấy ra tiếp đãi các nàng.
Sau khi nghe xong ý định của Nguyệt Nha Nhi, nam chủ nhân của gia đình này hơi nghi hoặc một chút: “Gà chiên giòn? Món này ta cũng không biết là món gì.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Cũng là khi ta còn bé nghe được người lớn nói chuyện phiếm. Như vậy đi, trước tiên ngươi đi thịt một con gà đi, ta chỉ cho ngươi xem.”
Chủ nhà lập tức đi bắt một con gà béo đến, giết ngay tại chỗ. Đun nước sôi, vặt lông gà, lại dùng nước sạch rửa hết máu, lúc này mới để trong chậu, bưng đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi nhờ nàng chỉ cho hắn biết gà chiên giòn là gì.
Cái gọi là gà chiên giòn, kỳ thực có hai ý nghĩa. Ý nghĩa ban đầu, là chỉ thịt chân gà căng tròn. Nhưng loại gà chiên giòn này lại vô cùng ít, trên người một con gà cũng chỉ có hai cái chân, vì thế bán rất đắt. Nhưng người về sau lại phát hiện, hóa ra ở phần then chốt của con gà có một phần xương mềm, lấy xuống làm thành món ăn, vị cũng có thể gần giống như loại lúc đầu, thành phẩm còn thấp, cứ như vậy đổi thành loại nguyên liệu này làm thành phẩm.
Khi Nguyệt Nha Nhi chỉ điểm, chủ nhà gọn gàng ra tay, chỉ chốc lát sau liền gỡ được mấy miếng thịt.
“Vật này ăn có ngon không?” Liễu Kiến Thanh nghi ngờ nói.
“Cá nhân ta rất thích. Xem ngươi có ăn được hay không thôi.” Nguyệt Nha Nhi từ trong ví lấy tiền cho chủ nhà, hắn liên tiếp từ chối: “Chỉ có một con gà, sao lại thu tiền của ngài được? Coi như là hiếu kính ngài. Từ khi có chuyện làm ăn ở Hạnh Hoa quán, mỗi ngày của một nhà bọn ta trôi qua vô cùng tốt.”
Nữ chủ nhân cũng ôm con cười: “Đúng nha, Tiêu lão bản, nhà chúng ta cũng không có gì tốt, ngược lại có một ít trái cây tốt, ta cũng xếp vào một túi, cho ngài nếm thử chút đi.”
Nàng thật sự lấy ra một rổ rau dưa trái cây, đều là mới hái từ trong vườn, nhét mạnh vào trong tay Nguyệt Nha Nhi.
Thịnh tình không thể chối từ, Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể nhận lấy rổ trái cây này, trước khi đi nhét tiền vào trong ngăn kéo nhà họ.
Nguyên liệu nấu ăn của gà chiên giòn, vốn cũng không dễ dàng ngấm vị, bởi vậy phải ướp muối, chiên trong dầu sôi mới ra hương vị. Xách một túi gà về nha. Nguyệt Nha Nhi mang bột mì tới, đập một quả trứng gà ở chính giữa, lại bỏ thêm nước suối đánh giống như cháo. Nàng lấy gà đã ướp muối qua, lăn trong nước bột. Sau đó từng cái từng cái bỏ vào trong chảo dầu chiên. Bột mì bị nóng, lập tức bắt đầu nở ra, hương vị cũng nhẹ nhàng đi ra.
Mãi đến khi dầu sôi khiến lớp ngoài gà chiên giòn vàng óng, lấy ra róc dầu. Liễu Kiến Thanh ăn một miếng, ánh mắt sáng lên: “Cái