Trước lúc tháng chạp, xương sườn của Liễu thị đã mở hai quán, một nhà ở thành đông, một nhà ở thành tây.
Lần này, Nguyệt Nha Nhi không có muốn nghĩ thủ đoạn tuyên truyền nổi bật nào.
Bởi vì chỉ bằng vào hương vị nồng nặc kia của xương sườn rán, cũng đã là tuyên truyền tốt nhất. Người qua đường đi qua trước của quán xương sườn Liễu thị, bất kể là người lớn hay là trẻ nhỏ, đều sẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong cửa hàng. Nhìn một chút xem là đang bán món đồ gì, vậy mà lại thơm như thế.
Chờ đến khi nhìn thấy thanh gỗ treo trước của có vẽ một đóa hạnh hoa, có mấy người cũng rõ ràng: Đây nhất định là quán mới do Hạnh Hoa quán mở.
Nếu như là do Hạnh Hoa quán mơ, mùi thơm này cũng rất hợp lý.
Một nhà xương sườn Liễu thị ở thành đông, cửa hàng không lớn. Bề rộng khoảng chừng có thể đi mười bước, trước quầy sai lại có thể đi bộ vài vòng. Mặc dù là cửa hàng bán đồ rán, lại có vẻ sạch sẽ dị thường, cái này cùng với tấm vải lớn màu trắng trước quầy có liên quan. Vách tường nhà này cũng là màu trắng, còn có thêm mấy bức tranh đáng yêu. Không giống mấy cửa hàng bán đồ rán khác, trên tường đen thui toàn dầu mỡ, khiến người ta không muốn nhìn thẳng.
Nhưng mà làm người ta chú ý nhất, lại là quản sự tiệm này—— là một người mặc váy hồng, mang Anh Lạc đại mỹ nhân.
Nàng đứng trước cửa hàng, người cả đường đều nhìn về phía này.
Mỹ nhân khiến người vừa gặp đã khó quên như vậy, rất dễ dàng có thể khiến người khác nhận ra.
Ngay sau đó thì có mấy nam tử nhận ra, kinh hỉ hô: “Đây là Liễu Kiến Thanh.”
“Liễu Kiến Thanh là ai?”
“Là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ.”
“Nàng làm sao lại tới nơi này bán cửa hàng đồ rán?”
“Ai biết được, nghe nói nàng tự mình chuộc thân.”
Dính dáng đồn đại với chốn phong nguyệt như vậy, chạy trốn so với gió còn nhanh hơn. Không quá ba ngày, thì có mấy người cố ý chạy tới thành Đông Lai, xem mỹ nhân.
Lúc mới đầu bọn họ là vì xem mỹ nhân mới đến, nhưng sau khi thấy thịt rán ở đây, dồn dập đứng vào trong đội ngũ, đưa cổ dài nhìn xem trong nồi rán thứ gì.
Đáng tiếc cách khá xa, không thấy rõ.
Chỉ có thể nhìn thấy gáy người trước mặt.
Thật vất vả, theo đội ngũ di chuyển vào trong cửa hàng.
Lúc này mới có thể thấy rõ thực đơn trên tường cùng với đĩa đồ rán vàng óng ánh sau quầy.
Giá cả xương sườn rán có hơi đắt. Nhưng nhìn ở chất lượng thành phẩm, cũng có thể tiếp thu. Dù sao, mình mua loại xương sườn non này cũng phải mất không ít tiền.
Thế nhưng gà chiên giòn trên thực đơn, giá tiền lại có hơi thái quá, lại muốn ba viên bạc một túi, còn có ghi chú: Mỗi ngày chỉ bán mười túi.
Đây là bảo bối ra sao, còn có thể bán ra với giá tiền như vậy? Phải biết mua một cái đầu heo cũng gần bằng giá tiền đấy đấy!
Có người lắm mồm liền líu ra líu ríu nghị luận, nói: “Giá tiền Hạnh Hoa quán này càng ngày càng thái quá, thứ đồ gì đấy, lại muốn lấy ba viên bạc một túi? Còn hạn lượng? Quỷ mới mua!”
Cũng có khách mời ra tay xa hoa, là ở Hạnh Hoa quán ăn quen rồi, không để ý giá tiền này là bao nhiêu, chỉ gọi người làm đến hỏi: “Gà chiên giòn này rốt cuộc là thứ gì? Có chỗ nào đặc biệt vậy ?”
Người làm việc trong cửa hàng, là Nguyệt Nha Nhi tự mình dạy dỗ qua, còn biên soạn một bộ sách để dạy cho bọn họ. Bị hỏi vấn đề này, mỗi người đều chậm rãi mà nói:
“Vị khách nhân này, gà chiên giòn này, có thể nói là vị trí hoàng kim trên người gà. Một con gà trên người tổng cộng cũng chỉ có hai, ba viên gà chiên giòn, cho nên mới bán đắt. Huống hồ bất kể là gà chiên giòn vẫn là xương sườn rán, cũng hoặc là gà rán trảo, chủ quán nhà chúng ta vì mọi người chọn dùng phương pháp đặc biệt chế ra nước ướp, dùng mười mấy loại thảo dược giã nát mà chế thành. Bắt tay vào làm vô cùng phức tạp. Không phải là giống như tiệm khác, tùy tiện rán một lúc là được.”
Nghe nhân viên cửa hàng giải thích như vậy, khách hàng cũng cảm thấy rất có đạo lý.
Tiêu hao nhiều công phu như vậy làm ra đồ ăn vặt, nên bán ra với giá cả như vậy.
Tuy rằng rất nhiều người mắng Hạnh Hoa quán sau khi phát đạt mà đề cao giá, nhưng người mua cũng không ít. Khai trương được chừng mười ngày, bất luận là trời nắng hay là trời mưa, trước cửa quán Liễu thị xương sườn này, đều đầy ắp người.
Náo nhiệt như vậy, Tiểu Bùi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Chỉ tiếc hai ngày này tiếp cận quan mới, Bùi phụ vội vàng sự việc ở nha môn, không thể dẫn hắn đến, không thể làm gì khác hơn là phái một người làm, theo Tiểu Bùi một đường đi về hướng thành Đông Lai.
Thành đông, Tiểu Bùi đến rất ít. Người làm vốn dĩ còn định khoe khoang mình biết đường, ở trước mặt tiểu chủ nhân lấy được ít danh tiếng. Cũng không ngờ đến, Tiểu Bùi mới đi tới phụ cận con đường này, cũng không cần hỏi thăm nhiều, cũng không cần người khác nhắc nhở, chỉ đi theo mùi hương mà đến được quán Liễu thị xương sườn.
Mùi thơm này không phải đứt quãng, mà rất nồng nặc, ngửi cũng làm người ta đặc biệt đói bụng.
Tiểu Bùi hít sâu một hơi mùi thơm. Lông mày vẫn luôn nhíu chặt,cuối cùng cũng thả lỏng. Người làm thấy hắn như vậy, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này từ lúc sáng sớm đến giờ cũng chưa từng cười.
Nói đến, Tiểu Bùi một quãng thời gian này rầu rĩ không vui, có chút liên quan tới Hạnh Hoa đăng hội lần trước.
Vốn dĩ lần trước phụ thân hắn vừa ý một cửa hàng ở hẻm Hạnh Hoa, muốn thuê lại. Nhưng lúc đi hỏi giá thì có mấy người khác lại vọt ra nâng giá thuê lên gấp đôi, muốn cướp thuê. Cứ như vậy, Bùi phụ liền cảm thấy có chút không bỏ ra được.
Dù sao nữ quyến trong nhà đối với chuyện mở cửa hàng này cũng có phản đối. Bùi mẫu cũng lén lút nói với hắn: “Bà bà tuổi đã lớn như vậy, làm sao lại có đạo lý để cho bà đi ra ngoài làm việc? Huống hồ ngươi bây giờ lại đang làm việc ở nha môn, nếu như đồng liêu của ngươi biết, số tuổi này của nương ngươi, lại còn muốn đi ra ngoài buôn bán. Không biết sau lưng nói ngươi ra sao đâu?”
Có nhiều kiêng kỵ như vậy, Bùi phụ không khỏi suy nghĩ nhiều mấy ngày. Đợi khi hắn do dự được nửa ngày, lại đi hỏi. Hẻm Hạnh Hoa đã không còn cửa hàng có thể thuê.
Bùi phụ thật sự có chút ảo não, mình quyết định không thuê, còn không thuê được dù sao cũng là hai khái niệm. Thấy hai cha con họ rầu rĩ không vui như vậy, thê tử không thể làm gì khác hơn là an ủi bọn họ nói: “Tiền thuê đắt như vậy, lẽ nào bọn họ có thể dễ dàng kiếm về sao? Ngươi không ngại đi xem một chút, nói không chừng, ngươi không mướn được này cửa hàng mới là việc tốt.”
Tiểu Bùi nơi nào chịu nghe, chỉ ồn ào: “Các ngươi chỉ có lừa mình dối người thôi, hừ.”
Nhưng Bùi phụ nghe xong, cảm thấy thê