Lần này, động tác của Bùi phụ rất nhanh.
Hắn trực tiếp mang theo tiền mặt vọt tới hẻm Hạnh Hoa.
Xem ở tại bọn hắn là khách quen của Hạnh Hoa quán, Nguyệt Nha Nhi còn cố ý cho ưu đãi. Tuy rằng phí tham gia chuyển nhượng kinh doanh vẫn thu như thường lệ, thế nhưng bọn họ lấy lời trước một tháng làm giá vốn mua nguyên liệu.
Nhờ có tiếng tăm được tích góp lại của Hạnh Hoa quán với tiết mỹ thực hẻm Hạng Hoa từ trước, liên tục có mấy người tới dò hỏi chuyện này.
Dù sao dựa theo kết quả, bây giờ cùng Nguyệt Nha Nhi ký kết khế thư với người ta, đều là chỉ kiếm lời không phải bồi thêm.
Còn chưa tới tháng tám, sáu cái tiêu chuẩn được bỏ ra ngoài đã có đủ người ký kết.
Tiền thuê nhà cùng với tiền thu được trong cửa hàng theo tháng đều do bọn họ tự lo liệu. Liễu thị xương sườn phụ trách cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho bọn họ. Đồng thời tiến hành chỉ đạo một một. Mấy quán này muốn mở ở nơi nào, Nguyệt Nha Nhi cũng đồng ý tự mình giúp bọn họ xem qua, cho một ít ý kiến tham khảo.
Dù sao mấy nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh không thể cách nhau quá gần, để tránh khỏi việc quấy rầy chuyện làm ăn của nhau. Nếu như quán tham gia vào chuyển nhượng cổ phần ở nơi vô cùng phồn hoa, ví dụ như một bên sông Tần Hoài, nếu như vậy thì cửa hàng được thuê cũng phải tương ứng với địa phương, như vậy mới có thể bảo đảm về chất lượng.
Đây chính là nhóm quán đầu tiên gia nhập chuyển nhượng cổ phần, Nguyệt Nha Nhi không thể không cẩn thận. Hầu như bắt tay dạy bọn họ cách kinh doanh ra sao, làm sao để thành lập phương châm tiêu thụ, đồng thời cùng mỗi lão bản tham gia chuyển nhượng kinh doanh bàn bạc kỹ ngày khai trương.
Vẫn bận đến khi cách giao thừa còn có năm, sáu ngày, nàng lúc này mới có thời gian rảnh rỗi.
Lúc sau tết, dựa theo lẽ thường. Cửa hàng, tiệm cơm đều đóng cửa. Vẫn muốn qua ngày mùng ba, mới có thể mở cửa đón khách. Mọi người đều đi mua hàng tết từ rất sớm, phía sau cánh cửa đóng kín, chuẩn bị tết đến.
Nguyệt Nha Nhi khi trước rất là trịnh trọng cân nhắc một phen, Hạnh Hoa quán có muốn đóng cửa lúc tết đến hay không, làm cơm tất niên.
Nhưng những ngày này tinh lực của nàng toàn bộ đều dồn lên chuyện chuyển nhượng kinh doanh , hơn nữa hỏi qua rất nhiều người giúp việc trong cửa hàng, cũng không quá tình nguyện làm việc sau tết. Trong lòng nàng thì có chút do dự.
Ngũ tẩu cũng khuyên:
“Một năm bận bịu đến mệt. Người ta về đến nhà, cũng muốn ở nhà ăn cơm tất niên, có mấy người sẽ đi ra bên ngoài ăn đây? Lại nói, Hạnh Hoa quán chúng ta nói cho cùng có cũng là một quán ăn nhỏ, lập tức muốn làm cơm tất niên, thế này chẳng phải là còn muộn nhập nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn sao, sắp xếp rất nhiều món ăn mới, nơi nào giải quyết được đây?”
Lời này cũng có lý. Nguyệt Nha Nhi tính toán một chút việc trong tay, phát hiện thực sự sắp xếp có rất nhiều, vì thế việc làm cơm tất niên năm nay cũng chỉ có thể quên đi.
Thế nhưng chuyện họp hằng năm này, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy vẫn rất cần phải làm một lần.
Nàng lập ra một cái bản dự thảo, định lúc hai mươi tám tháng chạp, cũng chính là ngày cuối cùng trước khi Hạnh Hoa quán hết việc. Mời cửa hàng bánh ngọt của Lỗ Đại Nữu, xưởng nhỏ chuyên môn làm bánh ngọt, cùng người giúp việc ở Liễu thị xương sườn tất cả cùng đến ăn tiệc ở Hạnh Hoa quán.
Suy nghĩ một chút, Nguyệt Nha Nhi cũng phát thiệp mời tới các nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh, mời bọn họ tới tham gia họp hàng năm của Hạnh Hoa quán.
Chờ đến khi trong hẻm tình cờ truyền đến vài tiếng pháo nổ, Nguyệt Nha Nhi mới tạm thời bận bịu xong việc chuyển nhượng kinh doanh, ngũ tẩu từng tới nhắc nhở nàng:
“Cô nương, mắt nhìn liền muốn đến tết, người làm sao lại không đặt mua trang phục mới nào vậy? Chú ý tới hàng may trên đường, sai người tới nói, xiêm y ngài đặt làm cũng đã xong rồi. Nếu không ngài tự mình đi lấy, thuận tiện ở trên đường đi dạo, nhìn một chút có cái gì muốn mua, lại qua hai ngày cửa hàng trên phố lớn ngõ nhỏ đều muốn đóng cửa.”
Nói tới mua đồ, một bên Liễu Kiến Thanh sáng mắt lên. Cười xô đẩy Nguyệt Nha Nhi, nói:
“Đi thôi, ta cùng đi với ngươi, bận bịu những ngày qua. Đã lâu không đến trên đường đi dạo.”
Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn lịch treo tường, ngày hôm nay, Miễn ca nhi ở huyện học cũng có thể được nghỉ đông.
Lấy bộ đồ mới đặt, mua chút hàng tết. Vừa vặn có thể đi đón hắn ở trường.
Ngũ tẩu liền thu xếp thuê cho nàng hai cỗ kiệu.
Bây giờ hẻm Hạnh Hoa náo nhiệt, cũng không có thiếu người khiêng kiệu, liền canh giữ ở hẻm Hạnh Hoa chờ khách, đi ra ngoài rất thuận tiện.
Ánh sáng ngày hôm nay rất đẹp, Nguyệt Nha Nhi cũng tình nguyện vì mình đi tới đi lui, nhưng bởi vì Liễu Kiến Thanh ở, nàng liền đồng ý thuê kiệu ngồi.
Chỉ là đi bộ trên đường nhìn ngắm, người ta tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc di chuyển tiến vào phố lớn, kiệu nhỏ liền vừa đi vừa nghỉ, tốc độ đúng là chậm hơn lúc mình bước đi. Bởi vì trên đường xe ngựa thực sự quá nhiều.
Đến nửa ngày, mới dừng lại trước Cẩm Tú các.
Cẩm Tú các là một quán, vừa bán vải vóc, cũng có may, nhà bọn họ nổi danh nhất chính là làm xiêm y cho quan chức, thiên kim. Rất nhiều nữ quyến nhà quan to đều thích tới chỗ này làm xiêm y.
Nguyệt Nha Nhi lúc đầu cũng không muốn bỏ nhiều tiền như thế làm xiêm y. Nhưng mà người bên ngoài nhắc nhở nàng, nói bây giờ người khác gọi nàng một tiếng “Tiêu lão bản”, cho nên cũng cần phải có dáng vẻ của một lão bản. Có câu nói rất hay: “Trước tiên tôn trọng quần áo trước rồi mới đến tôn trọng người khác.”
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, lời này cũng không sai, nàng không lấy xiêm y của mình quá đắt, những nhà tham gia chuyển nhượng kinh doanh kia thấy, còn tưởng rằng nàng không để lại tiền.
Nàng liền tự mình đến Cẩm Tú các đặt một bộ xiêm y thiên kim thêu chỉ vàng giá rẻ nhất.
Vị trí con đường này của Cẩm Tú các, lại bị người gọi là phố Phấn Hồng, bởi vì cửa hàng trên đường đa số đều bán trang phục của nữ nhi. Giống như xiêm y, lụa hoa, đồ trang sức… Không thiếu gì cả, nhưng giá cả hơi đắt.
Tới gần tất niên, có rật nhiều nữ hài tử của gia đình giàu có, mang theo người làm, ngồi kiệu nhỏ, tới nơi này xem bộ đồ mới đặt.
Sau khi Nguyệt Nha Nhi cùng Liễu Kiến Thanh vào quán, bởi vì người nhiều, thoáng chờ một lát, mới có hầu bàn phân ra tới chỗ bọn họ.
“Hóa ra là Tiêu lão bản đến rồi, đợi lâu đợi lâu, mời ngồi xuống dùng trà trước đi, ta đi đem xiêm y của ngài tới.”
Hai người các nàng liền ngồi xuống trong cửa hàng. Tự có người giúp việc đưa lên trà cùng một hộp gỗ. Mở hộp gỗ ra, bên trong xếp bốn, năm dạng quả khô bánh ngọt.
Nguyệt Nha Nhi thấy bánh