Lúc tuyết tan, so với trời tuyết rơi lạnh hơn một chút.
Trịnh Thứ Dũ đầu đội mũ, cất bước đi trong hẻm nhỏ tường đỏ. Đường tuyết trong cung, từ lúc sáng
sớm liền có Tiểu Nội thị quét dọn sạch sẽ, chất đống ở góc tường cung, miễn cản trở đường của các
quý nhân.
Nhân lúc đầu xuân năm mới, trong cung Chiêu Đức vẫn còn treo dây đỏ với đèn lồng đỏ, không có chút
không khí lạnh lẽo ngày đông nào, đúng là rất náo nhiệt.
Sau khi cung nhân thông báo, một Đại cung nữ lại đây, nói quý phi nương nương đang nghỉ ngơi ở điện
đông, cho truyền hắn qua.
“Ngươi tới thật đúng lúc, tiểu gia mới đi đây, nương nương tâm tình rất tốt.” Nàng vốn dĩ cùng
Trịnh Thứ Dũ có quen biết cũ, bởi vậy nhẹ giọng đề điểm vài câu.
Đi tới cửa, tự có tiểu cung nữ nhấc bình phong thêu hoa đến.
Trong điện bỏ hai, ba chậu than đồng, đang đốt là than hồng la ngự cống, phẩm chất vô cùng tốt, hầu
như không có khói.
Trên bàn có lư hương bằng vàng, phía trong khắc ấn bằng vàng, đốt hương mùi hoa bách hợp.
Quý phi đang dựa vào trên giường nhỏ, trong tay cầm một quyển sách, có tiểu cung nữ quỳ thay nàng
bóp chân.
Nàng cũng sắp bốn mươi tuổi, trên gương mặt trắng nõn nhỏ gầy không nhìn ra bao nhiêu vết tích của
năm tháng.
Sau khi Trịnh Thứ D thỉnh an nàng, quý phi thả cuốn sách xuống, mặt mày dịu dàng: “Lại qua chút
thời gian, ngươi phải về Giang Nam rồi.”
“Vâng nương nương, qua nguyên tiêu liền khởi hành.”
Quý phi khẽ vuốt cằm: “Giang Nam tốt, nhưng ta cũng không thể quay về. Ở chỗ nào thì làm tốt việc
chỗ ấy, vì hoàng gia mà tận trung.”
“Thần ghi nhớ dạy bảo của nương nương.” Trịnh Thứ Dũ bắt tay, cười nói: “Gần nhất trong kinh thành
lại có nhiều việc mới mẻ, nương nương có từng nhớ tới bánh kem giấy thiếc vàng ngày xưa không.”
“Đương nhiên là nhớ, cung yến cũng thêm một món điểm tâm này.”
Trịnh Thứ Dũ nói: “Quán hiến công thức này, bây giờ ở kinh thành cũng mở một quán, có rất nhiều
điểm tâm Giang Nam, bây giờ trong kinh thành cũng đang lưu hành.”
Nghe xong lời này, quý phi cười lên: “Điểm tâm phía nam, tự nhiên là tốt.” “Chủ quán kia còn cố ý
làm một loại ‘Quả trác’, ta nhìn rất tốt, liền mang vào trong cung, muốn cho nương nương thử
trước.”
“Mang lên đi.”
Phân phó, chỉ chốc lát sau, liền có hai Tiểu Nội thị giơ lên một cái bàn thấp đến, mặt trên bày các
loại chén dĩa, đều là đồ bằng bạc. Chờ quả trác để xuống, một người thượng thực trầm giọng gọi:
“Bát cái.”
Người phụng dường liền lấy nắp chén bạc xuống, vị ngọt điểm tâm dần dần tản ra, cả điện đều có mùi
thơm.
Chỉ thấy trên quả bày bảy, tám loại điểm tâm, bánh Hải Đường, ốc bơ, bánh chiên lòng đỏ trứng, hạt
đậu vàng, bánh vận ty. . . Rực rỡ muôn màu, màu sắc khác nhau, rất vui tai vui mắt.
Thượng thực tay cầm một đôi đũa bạc, lần lượt thử một chút, cũng không có dị thường, liền đẩy đến
một bên.
Quý phi đem quyển sách trên tay đặt trên bàn, ánh mắt đảo qua những điểm tâm này, cuối cùng rơi vào
trên bánh Hải Đường, ánh mắt ôn nhu: “Còn có bánh Hải Đường nha.”
Cung nữ phụng dưỡng lập tức cầm đĩa nhỏ gắp một cái bánh Hải Đường, hai tay dâng lên.
Quý phi cắn nhẹ một miếng, vỏ bánh giòn màu nâu đỏ, sau khi cắn, bánh đậu trong veo mềm mại. Bánh
Hải Đường này hẳn là vừa mới rán qua, còn ấm áp, ăn lên hương vị vô cùng chuẩn.
Cho dù năm tháng biến hóa ra sao, mùi vị đồ ăn vẫn trước sau như một, dẫu cho đã lâu không ăn lại,
nhưng cũng không quên mất vị ngọt ngày xưa. Chỉ cần lại nếm thử loại điểm tâm giống vậy, đầu lưỡi
sẽ lại nhớ ra hương vị cũ. Ăn bánh Hải Đường này, nàng phảng phất lại trở về lúc tóc trái đào, khi
phụ thân ôm nàng đến xem hội đèn lồng, còn mua cho nàng bánh ngọt.
Chớp mắt một cái, nhiều năm đã qua đi như vậy, thời gian như nước chảy, đẩy nàng tiến lên, ở lại
trong cung điện này.
Quý phi lặng im một lúc, mới nhấc mí mắt, dặn dò cung nữ bên cạnh nói: “Mời tiểu gia cùng Vĩnh An
công chúa lại đây, bọn nó sẽ thích.”
Nàng lại nhìn về phía Trịnh Thứ Dũ: “Bánh Hải Đường này, hẳn là vừa mới rán ở nhà bếp? Là người từ
ngoài cung vào?”
“Nương nương anh minh, đúng là như thế. Người này chính là lão bản của cửa tiệm kia, Tiêu Nguyệt.”
Quý phi nói: “Ta nói sao, ngươi chưa bao giờ làm việc không có mục đích, hóa ra là nữ hài nhi, gọi
nàng lại đây gặp mặt.”
Khi cung nữ truyền lời trong cung đến, Nguyệt Nha Nhi đang ở trong nhà bếp nhỏ chờ đợi.
Hôm nay trời vừa sáng, nàng đã đi chúc tết Trịnh Thứ Dũ.
Không nghĩ tới Trịnh Thứ Dũ lại hỏi nàng, có đồng ý tiến cung không, làm chút điểm tâm Giang Nam
cho quý phi nương nương.
Nàng nào có không muốn? Gọi người từ Hạnh Đường ký lấy điểm tâm ra, nguyên liệu đến, chuẩn bị làm
quả trác. Bánh ngọt khác còn nói được,
nhưng mà bánh Hải Đường này phải vừa rán xong mới ngon, nàng liền đem khuôn đúc bánh mang tới.
Trên đường tiến cung, Trịnh Thứ Dũ cùng nàng nói một chút lễ nghi cơ bản nhất trong cung.
Sau khi tiến vào điện, nàng dựa theo lễ tiết, hướng quý phi nương nương hành lễ.
Quý phi nương nương nhận lễ, tò mò hỏi: “Xiêm y này của ngươi có chút khác biệt, là kiểu dáng thịnh
hành ở Giang Nam?”
Nguyệt Nha Nhi hơi bất ngờ, trên người nàng mặc, chính là váy trắng tay rộng Tiết Lệnh Khương làm
cho nàng. Mấy ngày nay nàng ra ngoài chúc tết, nữ quyến thấy thân xiêm y này của nàng, đều sẽ hỏi
một câu là mua từ nơi nào. Nguyệt Nha Nhi chỉ quảng cáo cho y phường của mình, thổi đến mức thiên
hoa loạn trụy.
Ngay trước mặt quý phi nương nương, tự nhiên không thể nói như vậy. Nàng châm chước một phen, mới
nói:
“Thưa nương nương, là Đại tỷ tỷ của dân nữ làm cho, nghe nói xiêm y này ở Giang Nam bán cũng rất
tốt.”
Quý phi muốn Nguyệt Nha Nhi đến gần một chút, kéo tay áo của nàng nhìn một chút, lại gọi nàng xoay
người một vòng, gật đầu: “Vẫn rất ưa nhìn.” Nàng dặn dò chưởng y nói: “Đầu xuân lúc may đồ mới,
cũng chiếu theo dáng dấp kia làm cho ta hai bộ.”
Nguyệt Nha Nhi quan sát thần thái của nàng, không hề có một chút ngạo khí nào, hơi có chút hòa ái
dễ gần, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần lắng xuống.
Quý phi cùng nàng nói mấy lời, nhiều là hỏi việc của cố hương, lúc nghe Nguyệt Nha Nhi nói, nàng
nghe rất chăm chú, tình cờ nói tới nàng khi còn bé cùng chơi Hổ Khâu với tỷ muội hàng xóm, đáy mắt
giống như có sao. Nói chuyện một lúc, một cung nữ đi vào thông báo: “Tiểu gia cùng công chúa đến
trước cửa cung.”
Quý phi liền cùng Nguyệt Nha Nhi hòa ái nói: “Các ngươi xuống dưới đi nghỉ đi.”
Nguyệt Nha Nhi nghe vậy lui vào trong điện.
Chờ lúc nàng muốn xuất cung, một cung nữ tay nâng bàn gỗ đến, bên trên để vòng tay phỉ thúy, nói là
quý phi thưởng.
Mãi đến