Từ khi Hạnh đường ký đi tới quỹ đạo, Nguyệt Nha Nhi liền dựa vào danh nghĩa sùng bái từ nhỏ, nhân
thời gian đi bái phỏng các thương nhân khắp kinh thành.
Bởi vì Kim Lăng Hạnh Hoa quán cũng có chút danh tiếng, mà hạnh đường ký trong kinh thành gần đây
cũng có danh tiếng dần lên cao, vì thế những thương hộ này cũng nguyện ý cho nàng chút mặt mũi, mời
nàng vào nhà dùng trà tán gẫu.
Nhưng hôm nay nhà mà nàng đến bái phỏng này, chính là Kinh Thành tiếng tăm lừng lẫy chủ nhân của
Ngọc Phúc Lâu —— Hoàng gia.
Có người nói trưởng bối bên trong Hoàng gia, có người từng làm ngự trù, sau đó về nhà, tự mình thay
đổi một chút cách làm đồ ăn, mở ra đệ nhất quán Ngọc Phúc lâu. Sau nhiều năm tháng, Ngọc Phúc Lâu ở
kinh thành lại mở ra hai quán, ở Trực Lệ cũng mở tiệm, cũng có chút quy mô.
Bảng hiệu món ăn của nhà bọn họ, cũng là món ăn nổi danh nhất, là thịt dê nấu nồi giấy.
Thịt dê của Ngọc Phúc lâu, cắt mỏng như giấy, lại phối hợp với một bát gia vị đã được điều chế tỉ
mỉ. Cho vào nồi đồng nấu lửa nhỏ, đổ canh loãng vào. Đợi đến khi canh loãng trong nồi lẩu đồng sôi
ùng ục, ùng ục ùng ục nổi bọt khí, khách hàng liền có thể dùng một chiếc đũa dài thêm thịt dê mỏng,
thả vào bên trong nấu. Chỉ cần nhúng nhúng mấy lần, màu sắc thịt dê liền hoàn toàn thay đổi, trong
không khí cũng tăng thêm mùi thơm thịt dê.
Đặc biệt là vào lúc ngày đông, chuyện làm ăn của Ngọc Phúc lâu liền càng ngày càng tốt, thường phải
đợi tới khi có vị trí. Bởi vì bếp than bên trong nhà hắn cháy rất lớn, bên ngoài tuy là trời đông
thời tiết giá rét, ở trong cửa hàng tuy chỉ mặc một bộ áo đơn là tốt rồi. Ngồi quanh nồi đồng lửa
nhỏ, miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu, là sướng nhất không thể hơn.
Nguyệt Nha Nhi cũng đi ăn một lần, sau khi ăn xong, tâm phục khẩu phục. Chẳng trách Ngọc Phúc lâu
có thể nổi tiếng ở Kinh Thành, mỗi khi đến thời tiết đông chí, mọi người vừa nhắc tới muốn ăn thịt
dê, liền nhớ tới Ngọc Phúc lâu.
Trừ thịt dê ra, năm gần đây nhà hắn lại thêm một món vịt nướng. Vịt béo dùng than hoa quả mà nướng,
màu sắc nâu đỏ rực rỡ. Da vịt xốp giòn mang theo chút mùi thơm củi gỗ, mùi thơm ngát cùng sự tươi
mới của thịt vịt hòa quyện với nhau, đặc biệt mê người.
Dựa vào hai thứ mỹ thực này, Ngọc Phúc lâu ở trong kinh thành có thể nói là tiệm cơm lớn số một số
hai.
Nguyệt Nha Nhi mấy ngày trước liền đưa danh thiếp tới Hoàng gia, sau khi được đáp lại, lúc này mới
ước định ngày hôm nay tới cửa bái phỏng.
Người tiếp đãi nàng là Hoàng Thiếu Bình, là ông chủ nhỏ của Ngọc Phúc lâu. Vẻ ngoài đại khái là
ngoài ba mươi, cũng rất trẻ trung. Đối nhân xử thế đều là một bộ, rất khách khí.
Sau khi gặp mặt, hai người trước tiên hàn huyên một phen.
“Ta mới tới nơi này, rất nhiều nơi cũng không quá hiểu biết. Nếu có chỗ nào làm không hợp quy củ,
còn mong các ngươi thông cảm nhiều.”
“Nói gì vậy? Tiêu lão bản Hạnh đường ký, mở ra gần đây vô cùng nổi tiếng. Trước kia ta vào nam cũng
từng nghe qua, thanh thế của Hạnh Hoa quán, cũng không kém với Ngọc Phúc lâu của ta đâu.”
Hoàng Thiếu Bình cười nói: “Ngươi làm sao có thể nghĩ ra cách làm thuyền yến trên sông? Thật sự
đúng là thần lai chi bút (tác phẩm của thần).”
“Có điều là bắt chước lời người khác thôi.” Nguyệt Nha Nhi cười đáp: “Ta ngày hôm trước còn đi Ngọc
Phúc lâu ăn nồi lẩu thịt dê, thịt dê vô cùng xuất sắc, cắt mỏng như giấy, cũng không có mùi hôi,
ướp gia vị trước rồi ăn, ta còn ăn hết một bát cơm lớn đấy.”
Sau một trận thổi phồng thương mại, Nguyệt Nha Nhi mới đưa ý đồ hôm nay ra.
“Hôm nay lại đây, ngoại trừ muốn chúc tết ngài sớm, còn muốn hỏi ngài một chuyện. Ta nghe nói trong
kinh thành người có đồng hương tạo ra hội quán, không biết có tương tự như thương hội không?”
Hoàng Thiếu Bình lần đầu nghe nói hai chữ “Thương hội” này, trong lòng nghĩ nghĩ, cảm thấy đại khái
là cũng tương tự như đồng hương hội quán. “Thương hội? Trong kinh thành không có. Nói đến ta cũng
là lần đầu tiên nghe tới thứ này.” Hoàng Thiếu Bình lẩm nhẩm trong miệng mấy lần, vuốt cằm nói:
“Cái từ này cũng có chút ý tứ, thương nhân hội.”
Từ lúc hắn biết nói, đã ở bên người phụ thân hắn làm ăn, cân nhắc hơn thiệt hầu như là bản năng
khắc vào trong xương. Nghe nói hai chữ “Thương hội”, trong lòng lập tức tính toán ra, nếu như thật
sự có một cái thương hội như thế, sẽ có ích lợi gì.
Nguyệt Nha Nhi nói: “Ta lúc đó nghe nói có nhiều chỗ sẽ có thương hội, dù sao cũng có thương gia ít
qua lại với nhau, ví dụ như chọn mua vật tư, lại như hiệp thương định giá. Ta hiểu được một địa
phương làm ăn có quy củ của chỗ đó, nhưng mà những quy củ này đại đa số đều làm trong âm thầm, chưa
từng bày ra ngoài sáng, bởi vậy luôn có chút thương nhân mới tới không rõ ràng, liền dễ dàng phạm
vào kiêng kỵ. Nếu có thương hội như thế, mọi người đều tán thành viết xuống bằng giấy trắng mực
đen, chẳng phải là ít đi rất nhiều phiền phức sao?”
Hoàng Thiếu Bình nghe xong lời nói này, trầm ngâm một lúc, mới nói: “Đúng là có chút đạo lý.”
Hắn nhìn phía Nguyệt Nha Nhi: “Ý của ngươi là.”
Nguyệt Nha Nhi cười cợt: “Ngọc Phúc lâu ở kinh thành, có thể nói là quán cũ có tiếng nói, nếu lấy
tên gọi của Hoàng gia ra, lại có mấy nhà thương hộ không biết được? Nếu do Hoàng gia làm đầu mối, ở
kinh thành làm một thương hội, lại thuận lý thành chương trở thành thương hội hội trưởng, có ai lại
không đồng ý đây?”
Nói tới phần này, kỳ thực đã rất rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi cũng không tiếp tục thảo luận sâu hơn,
thẳng thắn xem ý của hắn.
Hoàng Thiếu Bình trầm ngâm một lúc: “Chuyện lớn như vậy, không phải một mình ta có thể làm chủ, ta
còn phải hỏi một chút phụ thân ta cùng các trưởng bối.”
Cái này chính là bước đầu có ý đồ.
Cùng giao tiếp và làm việc với người thông minh, luôn luôn rất vui vẻ. Nguyệt Nha Nhi hài lòng rời
khỏi Hoàng gia, nàng hiểu rõ, sau khi người nhà họ Hoàng cẩn thận suy nghĩ, cũng sẽ ý thức được tổ
chức một thương hội, đối với danh dự nhà bọn hắn, có thể tạo thành ảnh hưởng thế nào.
Ở cái triều đại này, thương nhân tuy phú, nhưng cũng không mắc, bởi vậy có rất nhiều gia đình phú
quý, chuyện thứ nhất sau khi kiếm lời, chính là dùng tiền cho con cháu của mình đời sau lấy một
chức quan. Chỉ có như vậy, cả gia tộc mới coi như có địa vị chân chính. Đại ca của Hoàng Thiếu Bình
này, nghe nói cũng là một giám sinh. Nhưng nếu có thương hội. Mà người nhà họ Hoàng lại trở thành
thương hội