Vào giờ phút này, Giản Trang thật sự có chút hoài nghi, ba anh em nhà họ Nguyễn đều không phải là người dễ bắt nạt?
Dáng vẻ cay nghiệt của Nguyễn Hàn Thành Giản Trang đã biết rồi, sự phong lưu của Nguyễn Thiếu Dật Giản Trang đã nhìn thấy. Nhưng……. Vì sao ngay cả
cậu hai Nguyễn Bắc Thần cũng không bình thường vậy?
Ba anh em nhà họ Nguyễn căn bản không có một người nào là bình thường? !
Tốc độ trở mặt của Nguyễn Hàn Thành, khiến Giản Trang nhớ đến Nguyễn Bắc Thần cũng có bản lĩnh trở mặt thần tốc như thế.
Trước khi Nguyễn Hàn Thành đến, Giản Trang nằm trên giường bệnh viện, nói
chuyện với Nguyễn Bắc Thần không tới năm câu, Nguyễn Bắc Thần dùng dao
giải phẫu sắc bén gọt táo, sau đó cắt ra một miếng, đưa tới trước mặt
cô.
Đang lúc Giản Trang cực kì vui mừng, đưa tay nhận lấy, Nguyễn Bắc Thần chợt thu tay về, trơ mắt nhìn miếng táo cách mình càng ngày
càng xa, còn chứng kiến nụ cười gần như ‘đắc ý’ trên khuôn mặt tinh sảo
của Nguyễn Bắc Thần, miệng còn nói cái gì mà: Không cho cô!
Lúc ấy Giản Trang chưa kịp phản ứng, hoàn toàn không biết đây là tình huống gì.
Cho đến khi tươi cười bên môi Nguyễn Bắc Thần càng lúc càng lớn, Giản Trang liền hiểu ra ____ mình bị đùa giỡn!
Không thù không oán, Giản Trang gả vào nhà họ Nguyễn chưa nói một lời với
Nguyễn Bắc Thần, không kết thù không kết oán, tại sao anh ta lại trêu
chọc cô?
Tổng cộng Giản Trang gặp mặt Nguyễn Bắc Thần chẳng qua
có một lần mà thôi, gặp gỡ trong lễ cưới, một câu cũng không nói, anh đi luôn.
Lần này nằm viện, coi như chính thức gặp mặt Nguyễn Bắc Thần.
Nhưng vì sao, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, lại giống như con khỉ bị Nguyễn Bắc Thần đùa giỡn chứ?
Nguyễn Bắc Thần thật sự có tư tưởng của bác sĩ ư?
Nguyễn Bắc Thần thật sự kiêm chứ viện trưởng sao?
Tại sao một chút khí chất nhân ái của người bác sĩ Nguyễn Bắc Thần cũng
không có, mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo luôn tà nghễ nhìn Giản Trang? Sao
cô luôn loáng thoáng cảm thấy trên người Nguyễn Bắc Thần một cỗ…….âm
lãnh và hơi thở lành lạnh.
Giản Trang bị ngã chấn thương sọ não,
xem như là bệnh nhân, thế nào mà một chút hình tượng bác sĩ Nguyễn Bắc
Thần cũng không có, còn rảnh rỗi trêu chọc cô?
Bác sĩ tâm lý cái gì chứ?
Lúc ấy, tay Giản Trang vươn ra dừng ở giữa không trung, trên mặt toát ra
mê mang mờ mịt trong nháy mắt chuyển thành ảo não, đang muốn mở miệng
chỉ trích Nguyễn Bắc Thần, vừa há miệng, đột nhiên Nguyễn Bắc Thần tiến
lên từng bước, trực tiếp đi đến trước mặt cô, trên mặt hiện lên nụ cười
ấm áp, hiểu chuyện nói: “Cô không cần tức giận, vừa rồi là tôi đùa giỡn. Bất luận nói thế nào, cô cũng xem như là chị dâu tôi.”
Giản Trang sắp bùng nổ bị những lời này chặn lại, im lặng,
nửa tin nửa ngờ đánh giá kỹ Nguyễn Bắc Thần.
Nguyễn Bắc Thần cũng không tránh né ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Giản Trang, độ cong khóe môi tăng lên, tiếp tục nó: “A, cái này cho cô…………”
Theo lời nói của Nguyễn Bắc Thần, chỉ thấy anh từ từ đưa tay ra, quả táo đưa tới trước mặt Giản Trang lần nữa, sau đó…… Động tác ưu nhã mà hoa lệ
vứt vỏ táo vào tay Giản Trang!
Không phải táo, là vỏ táo!
Không đợi Giản Trang phản ứng, âm thanh của Nguyễn Bắc Thần lập tức vang lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mời Giản tiểu thư từ từ dùng, không cần
khách khí, nếu không đủ…..trong phòng làm việc tôi còn rất nhiều. Vỏ táo chứa rất nhiều sinh vật hoạt tính, trợ giúp phòng chống các bệnh mãn
tính, còn có thể làm trắng da, phòng ngừa nám da, rất tốt cho người xanh xao vàng vọt như cô, có công dụng làm đẹp đó.”
Cũng chính vào thời điểm đó, cô mới phát hiện Nguyễn Bắc Thần và bộ dạng của anh giống nhau, đều quỷ dị không thể nắm bắt!
Nguyễn Bắc Thần rốt cuộc nham hiểm cỡ nào đây, thiếu đạo đức cũng không mạo phạm ai, là một tên phúc hắc!
Ngắn ngủn mấy chục chữ, ngay cả đùa cợt lẫn châm chọc, ngoài khen trong chê lại không tổn hại cô chút nào!
Mời người khác ăn táo lại chỉ cho người ta ăn vỏ táo à! Mẹ nó.
Một người nội tâm đen tối, còn là một bác sĩ tâm lý, hai loại đặc tính chung một chỗ tương đương với cái gì?
Giản Trang bỗng có dự cảm chẳng lành, cô mơ hồ nhận thấy được, điều này có
nghĩa là _____ Nguyễn Bắc Thần chính là người biến thái phúc hắc!
Giản Trang ngồi bên cạnh ghế lái, rối rắm lọt vào trong ký ức, đem ba vị
thiếu gia nhà họ Nguyễn từng người nhớ lại một lần, nhất thời có cảm
giác muốn phát điên, vì sao ba vị thiếu gia nhà họ Nguyễn, không có một
ai, không có một người nào là bình thường!