“Lúc xuống xe chậm một chút, đi ra nhớ khom người, cẩn thận không cộc đầu.”
“Chú ý bậc thang, hay là để tôi cõng cô lên nhà?”
“Không cần cúi người, tôi sợ cô sẽ khó chịu đấy, để tôi lấy dép giúp cô.”
“Nếu không tôi đổi giày giúp cô nhé?”
…….
Sau khi cho xe vào gara, từ dưới đó lên nhà, Nguyễn Hàn Thành vẫn như hình
với bóng dính chặt bên người Giản Trang, từ lúc Giản Trang mở cửa xuống
xe, vẫn không ngừng ân cần nói bên tai cô.
Ngay cả mở cửa đi vào
phòng, Nguyễn Hàn Thành cũng trước Giản Trang một bước, chặn ở cửa, lấy
dép từ trong tủ giày hỏi thăm một chút.
“Bác sĩ nói, chỉ cần
không hoạt động mạnh, an tĩnh tu dưỡng hai ngày, triệu chứng nhức đầu sẽ giảm bớt.” Giản Trang không nhận dép lê Nguyễn Hàn Thành đưa tới, mà
lẳng lặng nhìn anh, uyển chuyển cự tuyệt, “Loại chuyện này, tự tôi làm
là được rồi.”
“Thật sự không cần tôi giúp cô à?” Nguyễn Hàn Thành đứng lặng trước mặt Giản Trang, gương mặt cương nghị đã nhu hòa vài
phần, đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn cô, cánh tay vẫn cố chấp duỗi
ra, đôi dép lê màu hồng, vẫn trong tay anh.
“Thật sự không cần, cảm ơn anh.” Giản Trang cười lắc đầu.
“……….Vậy được rồi.” Trầm mặc một chút, Nguyễn Hàn Thành mấp máy môi, khom lưng
để dép lê trong tay xuống, đặt cạnh chân Giản Trang, rất gần cô.
“Đây là phương thức biểu đạt sự áy náy sao?” Nhìn đôi dép gần trong gang
tấc, Giản Trang không nhịn được, môi bất giác bật cười, “Nếu muốn xin
lỗi cứ việc nói thẳng, tỏ ra ân cần như vậy, không giống anh chút nào.”
Quan hệ của cô và anh cũng không tốt đến như vậy.
Căn bản không phải người yêu, không cần khiến cho không khí mập mờ giống như tình nhân.
Nhiều chuyện, mặc dù bị côn đồ dạy dỗ một trận rất vô tội, nhưng thật sự Giản Trang cũng không so đo với Nguyễn Hàn Thành chuyện này. Vừa rồi lúc
Nguyễn Hàn Thành lái xe, đã giải thích qua nguyên do sự tình, chỉ cần
nói lời xin lỗi là xong chuyện, đừng giống như đứa bé mắc lỗi, dè dặt
từng tí lấy lòng cô.
“…………..” Nhìn nụ cười trên mặt Giản Trang,
hai mắt như trăng khuyết cong lên, Nguyễn Hàn Thành không khỏi sững sờ,
anh chưa bao giờ nhìn thấy Giản Trang cười, nhất là ở
khoảng cách gần
như bây giờ, mặt đối mặt, bình tĩnh hòa nhã thưởng thức nụ cười thanh tú của cô.
Trước kia gặp nhau không châm chọc thì lại cãi vã, có bao giờ cười với anh đâu.
Anh sao có thể cẩn thận chú ý tới nụ cười của Giản Trang chứ?
Chợt nhìn Giản Trang cười, anh cư nhiên cảm thấy……..Thực đẹp mắt.
Không đúng, Nguyễn Hàn Thành tức khắc tỉnh táo tinh thần, sự thất thần nơi
đáy mắt lập tức biến mất. Cái người phụ nữ Giản Trang này thiệt tình,
hiếm khi anh hạ thấp thái độ, bắt tay giảng hòa với cô, cô lại còn không cảm kích!
“Nhóc con, hiếm khi tôi tốt với cô một chút, ngược lại cô không vui sao?” Trong lúc vô tình, gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hàn
Thành đã khôi phục lại bộ dạng kiên cường như gọt đẽo.
“Tôi chỉ
là không quen.” Giản Trang sửa lại cách nói của Nguyễn Hàn Thành, cúi
người xuống đổi dép, không nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hàn Thành từ từ âm
trầm. Sau khi thay dép xong, trực tiếp vòng qua thân thể to lớn của anh, vào phòng bếp rót nước uống.
Không thể không nói, bình thường
luôn gây gổ cãi vã, đột nhiên không cãi nhau, lại ân cần hỏi han, thay
đổi thái độ quá nhanh, khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên.
Ở cửa trước, Nguyễn Hàn Thành vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ, nghiêng
người, nhìn Giản Trang đang uống nước, môi mỏng hé mở, ác ý trêu cợt:
“Tôi thực hoài nghi từ trong xương cốt cô là người ưa bị ngược, muốn tôi không khách khí với cô, cô mới cảm thấy bình thường.”