Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 108


trước sau

108

Khi Vệ Cảnh tỉnh lại, mặt trời vừa mới dâng lên

Sáng mùa đông, thời tiết lạnh lẽo, ánh mặt trời vàng óng như tơ làm người ta quyến luyến nhiệt độ. Đây là sự ấm áp chỉ duy của nhân gian, nhìn thấy ánh mặt trời cũng có nghĩa là hắn còn sống. Lại sống thêm một lần

Vệ Cảnh âm thầm thở phào, nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm một lát

Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng bước chân quen thuộc đi vào. Vệ Cảnh sững sờ, cho rằng mình nảy sinh ảo giác thì thanh âm buồn buồn vang lên bên tai “râu ria đều dài hết rồi. Thật xấu”

Xem ra là bị phát hiện. Không có tâm tư nghĩ sao sự tình bị bại lộ, sẽ xử lý Thập Nhị Dạ thế nào, hắn lông mi lóe lên, mỉm cười với nàng “vậy Kiểu Kiểu giúp ta cạo có được không?”

Hắn không bị thương nhưng thanh âm khàn vô cùng. Tiêu Minh Kiểu sững sờ, suýt chút nữa rơi nước mắt nhưng ráng nhịn lại, không lên tiếng cũng không nhìn hắn, nhanh như chớp đi ra ngoài. Nàng đã hạ quyết tâm không nhìn hắn suốt một tháng, xem hắn sau này dám lừa gạt nàng nữa hay không

“Kiểu Kiểu”

Gọi thiên vương lão tử cũng vô dụng.

Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của nàng, Vệ Cảnh cười khổ, biết nàng đã thấy quá trình mình phát bệnh

“Phu nhân, gia đã tỉnh”

Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Dạ Ninh, Tiêu Minh Kiểu hít hít mũi, chưa kịp trả lời, trong phòng đã vang lên tiếng động thật lớn, còn có tiếng rên rỉ của Vệ Cảnh

Dạ Ninh lập tức biến sắc mặt ‘là từ trên giường té xuống sao?”

Lời còn chưa dứt, tiểu cô nương trước mặt đã co chân xông vào phòng, hắn sững sờ, vô thức cũng định đuổi theo lại bị Hành Cáp đưa tay ngăn lại. Dạ Ninh hiểu ra, nháy mắt cười cười “chúng ta cũng bồi dưỡng tình cảm đi”

Hành Cáp đáp lại hắn là một cái liếc mắt

Dạ Ninh cũng không để ý, đi tới gần, say mê nói “không sao, không muốn đi nơi khác thì ở đây cũng được, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, nơi nào cũng là tiên cảnh”

Hành Cáp nhịn nhịn, cuối cùng lấy điểm tâm giấu trong tay áo ra,nhét vào miệng hắn

“Ta sai rồi, đừng giận có được không?”

Biết người này đang dùng khổ nhục kế nhưng Tiêu Minh Kiểu vẫn không có tiền đồ mà đau lòng. Nàng mím môi, khom lưng ôm hắn lên giường, nước mắt rơi như mưa

Vệ Cảnh nhìn thấy mà đau lòng, đưa tay ôm nàng vào lòng, thở dài ‘thật xin lỗi, ta chỉ là không muốn ngươi lo”

“Cho nên ngươi bảo bọn họ gạt ta” hắn không nói còn tốt, vừa mở miệng đã làm tiểu cô nương đang yên lặng rơi lệ liền khóc rống lên. Nàng là người không giấu được chuyện gì, nhịn không được liền nói ra những gì dự định nghẹn một tháng mới nói ‘sau đó thì sao?có phải ngươi cũng đã nghĩ kỹ , nếu ngày nào đó không qua được sẽ bảo bọn họ gạt ta, nói ngươi ở trên đường làm việc gặp chuyện ngoài ý muốn đúng không?ngươi sao có thể như thế chứ? Ta đã gả cho ngươi, đã là thê tử của ngươi, ngươi lại chuyện quan trọng vậy cũng gạt ta. Ta…ngươi căn bản không có thích ta, những lời ngươi nói trước kia đều là gạt người, đều là giả,đúng không?”

Nàng càng khóc càng thương tâm, nước mắt rơi như mưa, nước mũi cũng không ít. Vệ Cảnh buồn cười, lấy khăn lau cho nàng, sau đó lẳng lặng ôm nàng, không nói gì, để mặc nàng thổ lộ bất an và bất mãn trong lòng. Đợi đến khi nàng khóc mệt mỏi, hắn mới vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói ‘ta không có việc gì”

Tiêu Minh Kiểu khóc một hồi, trong lòng thoải mái hơn ,ngẩng đầu, căm tức nhìn hắn “ngươi còn muốn gạt ta”

“Vi phu không dám” Vệ Cảnh nở nụ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, ngữ khí nhàn nhạt mà kiên định “trên đời này còn có ngươi, ta sao lại muốn chết” chỉ là đau đớn mà thôi, hắn tin mình có thể vượt qua

Tiêu Minh Kiểu vất vả lắm mới ngừng được lại rơi nước mắt

“Được rồi,đừng khóc nữa, còn sống là còn hi vọng, ta không có việc gì”

Tiêu Minh Kiểu im lặng hồi lâu mới rầu rĩ nói “nếu ngươi lại dám bỏ lại ta,ta sẽ tìm nam nhân khác sinh hài tử, sinh một trăm đứa luôn, cho ngươi chết không nhắm mắt”

Vệ Cảnh “…”             

Biết tình huống thân thể Vệ Cảnh, Phúc vương hung hăng mắng hắn một trận, sau đó vận dụng tất cả các mối quan hệ đi tìm hậu nhân Mộc thần y

Vệ Cảnh lúc này đã là Định Quốc công dứt khoát dời tấm biển Định Quốc công phủ đến chỗ biệt viện kế bên Phúc vương phủ cũng mang theo thê tử đến đây ở, còn Định Quốc công phủ thì để lại cho các di nương, thứ tử, thứ nữ của lão Định Quốc công ở. Làm như vậy rất không hợp quy củ nhưng cả Vệ Cảnh và Tiêu Minh Kiểu đều không phải là người để ý tới cái nhìn của người khác, hơn nữa có Long Đức đế và Phúc vương chống lưng, không ai dám ở trước mặt bọn họ nói gì, cho nên chuyện này cứ vậy mà thành.

Không có Định Quốc công làm chỗ dựa, Nguyệt di nương an phận hơn. Nàng là người thông minh, biết nhi tử không có phụ thân dựa vào, tiền đồ sau này chỉ có thể dựa vào huynh trưởng Vệ Cảnh nên thỉnh thoảng bảo gã sai vặt đưa Vệ Lưu đến thỉnh an huynh trưởng.

Tiêu Minh Kiểu ghét hận nàng từng có ý đồ xấu với Vệ Cảnh nên không để nàng thực hiện được ý đồ. Cho đến khi tin Nguyệt di nương tự sát truyền đến, nàng mới trầm mặc một hồi rồi đi đến thư phòng của Vệ Cảnh

“Nàng hình như chỉ bị bệnh nhẹ, không tới mức chết, sở dĩ tự sát e là đã đoán được chúng ta không muốn giúp Vệ Lưu”

“Ân” tiểu cô nương ánh mắt phức tạp nhưng Vệ Cảnh lại rất thản nhiên, đối với hắn, Nguyệt di nương hay Vệ Lưu đều là người không liên quan

Tiêu Minh Kiểu nghĩ nghĩn “vẫn nên giúp Vệ Lưu đi, suy cho cùng hắn cũng là đệ đệ ngươi” Nàng có người nhà nên cũng hi vọng Vệ Cảnh không có tiếc nuối trong vấn đề tình thân. Phu thê Định Quốc công gây cho hắn nhiều tổn thương, nàng hi vọng Vệ Lưu có thể bổ khuyết chút ít, cho dù Vệ Cảnh không thèm để ý tới điều này mà Vệ Lưu tuổi còn nhỏ, chưa bị hư hoàn toàn, còn có thể cứu. Nếu sau này hắn thực sự đối đãi với Vệ Cảnh như huynh trưởng, nàng sẽ không ngại mà giúp hắn thành tài.

“Vậy thì gặp đi” Vệ Cảnh cười cười. Hắn sẽ không so đo với Vệ Lưu, Kiểu Kiểu muốn, hắn sẽ không phụ hảo tâm của nàng. Có Vệ Lưu rốt cuộc có đáng để bọn họ phí tâm tư hay không sẽ tính sau

Lão Định Quốc công lúc trước thương Vệ Lưu nhất nhưng từ sau khi Vệ Quyết xuất hiện, tình thương này liền bị chia đôi. Vệ Lưu dù nhỏ tuổi nhưng trải qua biến cố đã hiểu chuyện hơn, hắn biết sau khi phụ thân và di nương không còn, người thân duy nhất của mình chính là a huynh vì thế lúc này biểu hiện cũng không tệ

Tiêu Minh Kiểu rất hài lòng, hơn nữa Vệ Lưu còn mang đến tin tức của Chu thị và Vệ Quyết, tâm tình nàng càng tốt hơn, tiễn bước Vệ Lưu xong liền nhào vào lòng Vệ Cảnh, cười ha hả “Vệ Quyết dám

mượn rượu mà đùa giỡn cô nương nhà Võ tướng quân, bị đánh gãy chân, thật đáng đời. Cho mình là công tử Quốc công phủ không bằng, còn Chu thị, nghe nói mấy di nương của cha ngươi giam nàng lại, mỗi ngày hạnh hạ một kiểu. Ha ha, thật hả hê lòng ngươi”

Nếu không phải Chu thị vì vị trí chính thê mà vu oan Cát thị, Cát thị sẽ không bị Định Quốc công nhốt vào phòng chứa củi, Định Quốc công cũng sẽ “không cẩn thận” bị chết cháy. Chu thị hại các nàng trở thành quả phụ, các nàng tha cho nàng ta mới lạ

Nhìn tiểu cô nương bộ dáng hả hê, Vệ Cảnh cười nhẹ một tiếng, hôn lên môi nàng

Nồng nhiệt qua đi, Tiêu Minh Kiểu ngẩng đầu, nhéo tai hắn, hỏi ‘mấy ngày nữa là lễ mừng năm mới, ngươi muốn lễ vật gì?”

Vệ Cảnh nhướn mày, nhỏ giọng bên tai nàng, chọc cho nàng đỏ mặt lên, che mặt nói ‘Vệ Dập Chi, ngươi là lưu manh, chỉ học điều xấu”

Tết ta là một ngày lễ cực kỳ quan trọng trong năm, mới sáng tinh mơ Tiêu Minh Kiểu đã chuẩn bị lễ mừng. Chỉ là giao thừa lại đúng ngày Vệ Cảnh phát bệnh, trong lòng mọi người lo lắng cho nên bầu không khí vui vẻ cũng nhạt đi vài phần

Vệ Cảnh rất áy náy nhưng chẳng có cách nào, hôm nay ăn cơm tối xong, liền bảo đám người Dạ Ninh trói mình trên giường như mọi khi. Vì Tiêu Minh Kiểu đã biết nên hắn không đến Thính Âm các nữa, tuy nhiên sợ nàng nhìn thấy mà thương tâm khổ sở nên không cho nàng đi vào

Tiêu Minh Kiểu rầu rĩ chọc vào mặt hắn ‘biết rồi, ta sẽ chờ ngươi chữa hết bệnh, nếu ngươi không chịu được, ta sẽ tìm nam nhân khác” còn chưa nói xong, ngón tay đã bị cắn một cái, nàng đau đến trừng to mắt, nhìn nam nhân thần sắc nguy hiểm, bĩu môi nói ‘cắn ta cũng vô dụng, ngươi biết ta luôn nói được làm được”

Vệ Cảnh liếm liếm ngón tay nàng, bất đắc dĩ nở nụ cười “được rồi, đã biết, đi ra ngoài đi”

Chờ tiểu cô nương ra khỏi phòng, hắn nhắm mắt lại, chờ đau đớn đến nhưng…một canh giờ qua đi, thân thể không có gì khác thường. Vệ Cảnh nhíu mi, tiếp tục chờ thêm một canh giờ nữa, vẫn không có dấu hiệu phát bệnh,hắn có chút sững sờ. Chẳng lẽ là nhớ nhầm ngày?

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng pháo, cửa phòng bị đá văng, Tiêu Minh Kiểu mang theo một đám người cười ha ha vọt vào “Dập Chi ca ca, năm mới vui vẻ. Lễ vật năm mới chúng ta tặng ngươi thế nào, có thích không?có ngạc nhiên, mừng rỡ không?”

Dù luôn lạnh nhạt thong dong, lúc này Vệ Cảnh cũng ngây người, cho đến khi nhìn thấy Mộc Linh Lung mỉm cười dịu dàng đứng sau Tiêu Minh Kiểu, hắn liền hiểu được.

Mộc Linh Lung họ Mộc, trước đó lại đưa Tục cốt cao do Mộc thần y tự tay điều chế cho Ninh vương, vì thế hắn đã hoài nghi thân phận nàng nhưng phái Thập Nhị Dạ di thăm dò cũng không tra được nàng có bất kỳ quan hệ nào với Mộc thần y, hơn nữa nàng là tẩu tẩu của Kểu Kiểu, cũng không tiện tra mãi nên hắn mới thôi. Nhưng hôm nay xem ra là vị đại tẩu này của Kiểu Kiểu chính là hậu nhân của Mộc thần y

Quả nhiên Tiêu Minh Kiểu đã đắc ý nói ra chân tướng sự tình “thực ra thân thể ngươi đã sớm không có việc gì, tháng trước, khi ngươi phát bệnh hôn mê, ta gọi Hành Cáp tỷ tỷ đi mời Trần lão thái y, lúc đó hắn đang ở nhà ta đánh cờ với phụ vương ta, a huynh và a tẩu cũng ở đó nên mọi người đều biết tình huống của ngươi. Tẩu tẩu từng được Mộc thần y chỉ điểm, biết được nên trị bệnh này cho ngươi thế nào, vì thế…Hihi, lẽ nào ngươi không cảm thấy gần đây thức ăn của ngươi đều có vị ngọt sao? bên trong có thêm dược nha”

Biết được tình huống của Vệ Cảnh, Mộc Linh Lung không giấu thân phận của mình nữa, chỉ là nàng đã đáp ứng phụ thân quá cố sẽ không để người khác biết thân phận của mình, miễn gây ra phiền toái không cần thiết cho nên Tiêu Minh Kiểu cũng không nói rõ ràng

Vệ Cảnh nghe xong nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, cười nói với Mộc Linh Lung ‘đa tạ tẩu tẩu”

“Người một nhà, ngươi cần gì khách khí như vậy”Mộc Linh Lung cười đáp, đám người xem náo nhiệt cũng lui ra ngoài

Tiêu Minh Kiểu đóng cửa lại, hai mắt hồng hồng nhìn nam nhân bị trói trên giường “có phải chưa từng nghĩ đến không?”

Vệ Cảnh nở nụ cười, hai mắt cũng nóng lên “ừ, không có nghĩ tới”

Hắn tâm tư sâu cũng quen nắm giữ tất cả người bên cạnh trong tay, đây là lần đầu tiên hắn không hề có cảm giác với chuyện xảy ra bên cạnh mình. Có thể thấy được bọn họ vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho hắn mà mất bao nhiêu công phu

“Ngươi không biết ta nghẹn vất vả thế nào đâu’Tiêu Minh Kiểu rơi nước mắt, miệng lại cười “nhiều lần ta nhịn không được mà suýt nói với ngươi, vì thế, phụ vương bọn họ giễu cợt ta không biết bao lần ah”

“Vất vả cho nàng, Kiểu Kiểu”Vệ Cảnh ngẩng đầu chạm vào môi nàng, thanh âm khàn khàn

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lại khiến người ta tâm động, Tiêu Minh Kiểu không nhịn được nữa, vừa khóc vừa cười ôm hắn “ngươi sau này không cần chịu đau nữa, tẩu tẩu nói, ngươi có thể cùng ta sống lâu trăm tuổi, bạc đầu đến già”

Sống lâu trăm tuổi, bạc đầu đến già.

Vệ Cảnh nhắm mắt lại, nghe tiếng cười nói bên ngoài, trong lòng ấm áp

“Kiểu Kiểu…”

“Ân?”

“Cởi bỏ xiềng xích, ta muốn ôm ngươi.”

“Không được, ta quên nói với ngươi, lễ vật năm mới mà ta biết là tận tình chơi đùa ngươi một lần, cho nên, hihi…ngươi ngoan đi, lát nữa ta sẽ cởi bỏ cho ngươi”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện