Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 11


trước sau

11

Chuyện trong sạch của Tiêu Minh Yên bị tổn hại bởi Tiết Phong cuối cùng vẫn truyền ra

Ngày đó có rất nhiều người nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề ở cùng một chỗ, dù Long Đức đế đã hạ chỉ đè xuống chuyện này nhưng lời đồn một khi đã xuất hiện thì không thể nào ngăn chặn được, luật pháp cũng không thể quản. Hơn nữa người ta cũng chỉ nói miệng, không có bất kỳ chứng cớ gì nên dù Phúc vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Minh Kiểu tức đến muốn giết người thì tin tức này vẫn như lửa cháy trên đồng cỏ, lan tràn khắp kinh thành

Thật ra bình thường, tình huống ngày giải quyết cũng không khó, chỉ cần nhà trai đón dâu nhà gái xuất giá thì danh tiếng vẫn được bảo toàn, huống chi việc là có nguyên nhân, còn vì cứu người, như thế chẳng những tiêu trừ được lời đồn mà còn trở thành một giai thoại đẹp. Nhưng vấn đề là Tiêu Minh Yên đã đính hôn, ai nấy đều biết nàng và Dương Thành hầu có hôn ước từ trong bụng mẹ. Nàng vì chờ Dương Thành hầu ra hiếu mà lãng phí mất mấy năm thanh xuân, nay đã mười chín, sắp thành gái lỡ thì. Hiện đã sắp tới hôn kỳ của hai người thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, có người đồng tình cũng có kẻ hả hê, không ít người tò mò xem hôn sự này rốt cuộc thành hay không.

Bình thường nam tử gặp phải tình huống này sẽ từ hôn, dù sao miệng đời rất đáng sợ, không ai có thể chịu được ánh mắt soi mói của người khác nhìn mình. Mà nhà gái vì đuối lý, cũng sẽ chấp nhận quyết định này của nhà trai, gả cho nam tử đã làm tổn hại trong sạch của mình. Tuy nhiên tình huống trước mắt lại khác, Tiêu Minh Yên không chỉ thân phận cao quý còn được thánh sủng, hơn nữa nàng khổ đợi Triệu Thừa An bốn năm, tình ý sâu nặng mà Tiết Phong tuy là Vĩnh An bá thế tử, lạo có công trạng được Long Đức đế coi trọng nhưng trên mặt hắn có vết sẹo dữ tợn, ai thấy đều sợ run, sao có thể so với Triệu Thừa An phong thần tuấn lãng, tác phong nhanh nhẹn, huống chi Vĩnh An bá phủ đã sớm xuống dốc nhiều năm, hiện tại nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cái vỏ bên ngoài. Còn  có Vĩnh An bá nhu nhược bất lực, phu nhân Trần thị của hắn lại thô tục đanh đá, danh tiếng kém không phải bình thường, nếu không Tiết Phong cũng không đến nỗi đã hai mươi bốn tuổi cũng không lấy được vợ. Cho nên Tiêu Minh Yên có thể cam tâm từ bỏ Triệu Thừa An mà gả cho Tiết Phong sao? nếu nàng từ hôn, Triệu Thừa An nên làm gì? còn nếu Triệu Thừa An từ hôn, Phúc vương trước giờ bữa bãi sẽ làm thế nào?còn có hắn y nhân kia là ai?vì sao muốn bắt Tiêu Minh Yên? Có phải bên trong còn có ẩn tình khác? 

Đủ loại tò mò, tin đồn cũng vô số phiên bản. Mọi người lại có chút đau lòng cho Triệu Thừa An, đã sắp thành thân lại xảy ra tai họa bất ngờ, còn bị buộc sa vào tình thế từ hôn không phải là người mà không từ hôn cũng không phải là người, quả thực khiến người ta chua xót. Nhưng đối với những nữ tử ái mộ hắn thì đây là tin tức không thể tốt hơn. Trước kia có ngọn núi lớn Tiêu Minh Yên cản trở, các nàng chỉ có thể âm thầm nhớ thương kinh thành đệ nhất công tử, cái gì cũng không thể làm, hiện thời Tiêu Minh Yên đột nhiên gặp chuyện không may, chẳng phải cơ hội đã đến với các nàng sao?Nhất định phải làm lớn chuyện này

Người có suy nghĩ như thế không ít mà Gia Nhu công chúa là người nổi trội nhất trong đám người này, vừa nghe được tin tức liền không chút kiêng nể mà bàn tán với bằng hữu, cho rằng Tiêu Minh Yên nên chủ động từ hôn để thành toàn cho hai nhà, quả là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Cũng vì thế mà Tiêu Minh Kiểu và Phúc vương nghe nói nàng tới nhà mới tức giận như vậy, hiển nhiên là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm

Có điều hai người dù tức giận thế nào nhưng vì cố kỵ thân thể của Tiêu Minh Yên cũng không dám nói toàn bộ sự việc cho nàng biết, chỉ hàm hồ nói ‘Gia Nhu hôm qua ở bên ngoài nói xấu ngươi”

Khi Tiết Phong cởi quần áo che cho Tiêu Minh Yên thì nàng đã hôn mê bất tỉnh nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi ‘vì ta và Vĩnh An bá Thế tử cùng gặp chuyện không may sao?”

“Nàng chính là tới nhìn ngươi chê cười, a tỷ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần để ý tới nàng, ta ra trước xem một chút” Tiêu Minh Kiểu tức giận nói xong, quay người chạy đi

Phúc vương cũng vội vàng dắt tiểu tôn tử mập mạp biến mất. Khuê nữ quá thông minh, hắn sợ mình nói thêm sẽ không cẩn thận mà lộ ra.

Nhưng cũng chính vì hắn chạy đi lại làm Tiêu Minh Yên có cảm giác không thích hợp. Gia Nhu công chúa dù luôn không thích tỷ muội các nàng nhưng có Diệp thục phi ngăn cản, hiếm khi chủ động tới cửa khiêu khích. Chuyện lần này tuy có tổn hại danh tiếng của mình, nhưng không phải là chuyện xấu không thể gặp người, theo lý thuyết nàng căn bản không cần cố ý tới cửa

Bất an trong lòng càng nặng, Tiêu Minh Yên ánh mắt trầm xuống, nhàn nhạt gọi nha hoàn bên người “Ngọc Lan, ngươi vào đây”

Tiêu Minh Kiểu kéo Gia Nhu công chúa lấy lý do thăm bệnh mà nhất định xông vào Cẩm Tú uyển ra ngoài

“Tiêu Minh Kiểu, ngươi can đảm lắm. Ngươi…thế này là mạo phạm, buông ra, mau thả ta ra” Gia Nhu công chúa không ngờ nha đầu chết

tiệt này lại không khách khí như vậy, vừa gặp mặt đã không nói hai lời mà nắm cổ áo nàng lôi ra ngoài, còn kéo nữa, nàng sẽ ngã ra đất mất. Nàng kinh sợ thét chói tai “các ngươi đều là người chết sao?còn không mau kêu tiểu tiện nhân này dừng tay”

“Ngươi gọi ai là tiểu tiện nhân?” Tiêu Minh Kiểu tức giận túm tóc nàng “ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta không đánh ngươi là nể mặt Thục phi nương nương, thức thời thì mau cút cho ta”

Gia Nhu đau đến suýt rơi lệ, cố nén nhịn, trừng mắt nhìn Tiêu Minh Kiểu, phẫn nộ nói ‘ta hảo tâm tới thăm A Vinh tỷ tỷ, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta đi? đây là đạo đãi khách của Phúc vương phủ các ngươi sao?”

‘Bớt nói nhảm đi, ngươi làm gì, tự ngươi biết. Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần a tỷ ta không vui, đời này Triệu Thừa An đừng mong cưới người khác, ngươi tốt nhất là nên chết tâm với hắn đi”

Tiêu Minh Kiểu đang phiền muộn, lời nói càng sắc bén, nói xong muốn mở cửa ném Gia Nhu công chúa ra ngoài, nào ngờ vừa động, nàng ta đã hét lớn “ngươi không muốn biết hắc y nhân bắt An Vinh tỷ tỷ đi là do ai sai phái sao?”

Tiêu Minh Kiểu liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng “ngươi biết cái gì?”

“Ngươi buông ta ra trước”

Tiêu Minh Kiểu hừ một tiếng “Ngươi nói trước đi, nếu không ta không chỉ không thả mà còn đánh ngươi”

Quận chúa hoàng thất gì chứ, nha đầu chết tiệt này rõ ràng là một thổ phỉ dã man không hiểu chuyện

“Nhanh lên, hôm nay tâm tình ta không tốt, nếu không nói sẽ đánh ngươi”

Gia Nhu công chúa cũng không phải dạng vừa, nghe vậy liền trừng mắt, oán hận nói “ta hiện không muốn nói, ngươi có bản lĩnh thì đánh ta đi”

“Ngươi nghĩ rằng ta không dám? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay có đánh vào mặt ngươi, ta cũng có bản lĩnh khiến hoàng bá phụ không trách tội ta, ngươi tin hay không?’

Nhìn tiểu cô nương siết chặt quả đấm, không chút lưu tình mà giẫm vào chỗ đau của người ta, Hành Cáp ở bên cạnh cảm thấy cực kỳ bi thương. Trong kinh thành này, những người muốn trùm bao tải đánh quận chúa chắc phải xếp hàng quấn quanh thành một vòng ah.

Gia Nhu hận nhất chính là mình thân là công chúa lại không được sủng ái bằng hai nữ nhi của thân vương nhưng vì muốn đạt thành mục đích, nàng chỉ có thể đè nén tức giận, hít sâu một hơi nói ‘ngươi trước cho ta vào gặp An Vinh tỷ tỷ”

Bình thường không có qua lại với a tỷ, nay một hai đòi gặp nàng, chắc chắn là có mục đích. Tiêu Minh Kiểu muốn bảo nàng cút đi nhưng nghĩ tới hắc y nhân kia đã chết vô đối chứng, người của Long Đức đế phái đi cũng không tra được manh mối hữu hiệu gì, nên miễn cưỡng nhịn xuống

A tỷ rơi vào tình cảnh chật vật như hôm nay đều do hắc y nhân kia và người ở sau lưng hắn, hắc y nhân đã chết thì cũng thôi nhưng chủ mưu sau màn, nàng nhất định lôi hắn ra đánh chết

“Ngươi nói trước đi, nếu không ta sẽ đi nói với hoàng bá phụ là ngươi bắt nạt ta, bảo hắn phạt mẫu phi của ngươi”

Trên đời này sao lại có người vô sỉ như thế chứ?

Gia Nhu công chúa tức hộc máu nhưng vẫn nói chuyện mình biết với Tiêu Minh Kiểu

Thì ra thị nữ Bạch Chỉ bên người Gia Nhu công chúa là tỷ muội đồng hươn với nha hoàn Hồng Liễu bên người Khang Hoa quận chúa, hai người bình thường cũng hay qua lại. Theo lời Bạch Chỉ nói, Hồng Liễu hình như có một biểu ca làm sát thủ trên giang hồ, thân thủ tương đối phi phàm.Chuyện này vốn không có gì nhưng đang ngờ là vào ngày thứ hai Tiêu Minh Yên gặp chuyện không may, Hồng Liễu kia lại đột nhiên trượt chân rơi xuống nước chết. Bạch Chỉ vì đạo nghĩa từng lén đến nhìn nàng, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Hồng Liễu là bị người sát hại, chứ không phải trượt chân rơi xuống nước. Bạch Chỉ trong lòng khổ sở nhưng chuyện nha hoàn chết vốn là bình thường trong thế gia đại tộc nên ngay từ đầu cũng không lập tức liên hệ hai chuyện này với nhau. Cho đến khi nàng nghe công chúa Gia Nhu nói Khang Hoa quận chúa thích Dương Thành hầu, mới nhớ tới chuyện này

“Trực giác nói cho ta biết, biểu ca thần bí kia chính là hắc y nhân đã bắt An Vinh tỷ tỷ đi, chuyện này là do Khang Hoa quận chúa sai sử”

Nghe Gia Nhu công chúa khẳng định chắc nịch như thế, Hành Cáp thầm nghĩ: ngươi có trực giác mãnh liệt như thế chẳng qua là vì Khang Hoa quận chúa thích Dương Thành hầu, mà trừ Đại quận chúa thì nàng ta là người có uy hiếp lớn nhất đối với ngươi thôi

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện