Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 10


trước sau

10

Tiêu Minh Yên xảy ra chuyện ở trước cửa An Quốc tự

Một hắc y nhân không rõ lai lịch thừa dịp nàng xuống xe ngựa chuẩn bị tiến vào An Quốc tự liền cướp nàng đi.

An Quốc tự là đại tự đệ nhất kinh thành, tọa lạc giữa sườn núi của Bạch Vân sơn ở ngoại ô kinh thành, hằng năm khách hành hương đến đây rất đông, không ai ngờ rằng lại có người dám can đảm ra tay vào ban ngày, còn dám ép buộc quận chúa hoàng thất trước mặt mọi người, vì thế khi hắc y nhân này ra tay, mọi người vẫn còn kinh ngạc sững sờ. Mặc dù sau đó thị vệ của Phúc vương phủ đã rất nhanh chó phản ứng nhưng vì dân chúng chung quanh chấn kinh mà chạy loạn khiến hành động của bọn họ bị trở ngại, mặc khác nơi này là rừng núi, địa hình phức tạp, bọn họ không thể nào lập tức cứu người được. May mà vì quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích đến An Quốc tự hành hương không ít cho nên dưới chân Bạch Vân sơn vẫn có binh lính tuần phòng để duy trì trị an kinh thành. Nhìn thấy Tiêu Minh Yên bị cướp đi, hai đội lính trực ban hôm nay liền gấp rút cùng hộ vệ Phúc vương phủ đuổi theo

Hắc y nhân rất quen thuộc với địa hình chung quanh nhưng địch nhiều ta ít, không bao lâu đã bị đuổi kịp, dưới tình thế cấp bách, hắn liền kéo Tiêu Minh Yên đứng trên vách núi, dùng tính mạng của nàng để uy hiếp mọi người thối lui

Mọi người không dám lui cũng chẳng dám tiến, trong lúc hai bên giằng co, đột nhiên Vĩnh An bá thế tử Tiết Phong từ trong bụi cây xông ra. Hắc y nhân kia dù lợi hại nhưng đối mặt với nam tử được xưng là Quỷ tướng trên sa trường thì rất nhanh đã không địch lại, ngã xuống

Tiết Phong thành công cứu được Tiêu Minh Yên. Nào ngờ khi hai người chuẩn bị xuống núi, Tiết Phong vừa rồi còn tốt đột nhiên mất khí lực, cả người lảo đảo, mà hắc nhân vừa ngã xuống kia lại bạo khởi, hung hăng chém một đao vào đùi hắn rồi cười lạnh một tiếng, dùng hết khí lực cuối cùng đẩy Tiêu Minh Yên một cái. Tiết Phong muốn kéo nàng nhưng lại giữ không được, nên hai người cùng rơi xuống dưới. Dù vách núi không cao nhưng bên dưới là rừng trậm trải rộng, địa thế phức tạp

Nghe xong chân tướng sự tình, Tiêu Minh Kiểu sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra ngoài lại bị Thu Linh ngăn cản ‘Kiểu Kiểu…”

“Ta muốn đi tìm a tỷ! Biểu ca, ta muốn đi tìm a tỷ ta…”Tiêu Minh Kiểu từ nhỏ tới lớn chưa từng sợ hãi như bây giờ, hai mắt đỏ hồng như sắp khóc nhìn Thu Linh “a tỷ sợ lạnh, ta phải nhanh chóng tìm được nàng, nếu không, nàng sẽ bị lạnh mà bệnh mất”

Lúc này nàng không có tâm tư nghĩ xem hắc y nhân kia là do ai phái tới, hắn bắt Tiêu Minh Yên có mục đích gì, Vĩnh An bá Thế tử vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở nơi đó, cuối cùng sao lại bị đánh lén…trong đầu Tiêu Minh Kiểu chỉ có một ý niệm: lập tức tìm được a tỷ, đưa nàng ấy về nhà

Thu Linh nhìn tiểu cô nương trước mặt sợ hãi bối rối như con thú nhỏ bị thương, trong lòng như bị cái gì đó nện trúng, cảm giác đâu đớn. Bên ngoài trời đông giá rét, hắn vốn định trấn an nàng, bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin lại không biết sao mà thành “được, ta đi cùng ngươi”

Đối với Tiêu Minh Kiểu, Tiêu Minh Yên vừa như chị lại như mẹ, không ai thay thế được. Đối với Phúc vương, Tiêu Minh Yên là nữ nhi bảo bối tuyệt không thể mất đi, vì thế vừa nhận được tin, hắn chẳng quan tâm đến bất cứ cái gì nữa, vội vàng tiến cung, ôm Long Đức đế khóc rống lên.

Long Đức đế nhìn đệ đệ khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, không chút hình tượng, vừa đau lòng  vừa tực giận, lập tức hạ chỉ điều tra rõ chuyện này, đồng thời gia tăng nhân số đi tìm người

Nhưng dù vậy, tối hôm đó Tiêu Minh Yên vẫn không thể thuận lợi về nhà. Mọi người tìm dưới vách núi cả đêm, đến sáng hôm sau mới tìm được nàng đang sốt cao hôn mê bất tỉnh trong một sơn động ở vị trí vô cùng bí mật, còn có Tiết Phong trên người chỉ mặc trung y đơn bạc đang ôm chặt nàng vào lòng

Tiêu Minh Kiểu nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là ngây người, sau khi có phản ứng thì trong lòng như có tiếng nổ ầm vang.

Dưới mắt bao người lại bị cướp đi, còn cùng nam tử xa lạ mất tích cả buổi tối, trong sạch của Tiêu Minh Yên sẽ bị tổn hại nhưng sau khi tra ra nguyên nhân sự việc,trong tình huống không có chứng cớ xác thức lại có địa vị của Phúc vương phủ bày ra đó, muốn đè ép lời đồn không phải là chuyện khó gì, nhưng bây giờ…

“Tên khốn kiếp!” Tiểu cô nương hai mắt đỏ lên, chạy đến đẩy nam tử cao to như gấu, trên mặt còn có vết sẹo, sát khí toàn thân đủ để dọa tiểu hài tử khóc thét, nàng đang muốn đánh hắn một trận lại đột nhiên phát hiện sắc mặt hắn rất yếu, trên người loang lổ vết máu, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Tiêu Minh Kiểu thở phì phò, ánh mắt hung ác lại có chút bối rối, cuối cùng cũng không hạ thủ được. Dù thế nào, hắn đã cứu a tỷ

Tiết Phong đang mơ màng liền bừng tỉnh, nhíu mày, mờ mịt nhìn Tiêu Minh Kiểu, cho đến khi thần trí thanh tỉnh hơn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, liền biến sắc mặt, vội chống đỡ ngồi dậy ‘ta…’ Hắn muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào, dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì với tình huống hiện tại, trong sạch của Tiêu Minh Yên cũng đã bị hủy trong tay hắn, mà nàng đã đính hôn, dù hắn nguyện ý chịu trách nhiệm thì cũng không thể nói ra.

Trầm mặc hồi lâu, Tiết Phong rũ mắt, thấp giọng nói ‘quận chúa yên tâm, chuyện hôm nay ta sẽ đích thân giải thích với Dương Thành hầu, nhất định không để hắn hiểu lầm”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, sắc mặt rốt cuộc cũng khá hơn. Nàng cúi đầu nhìn tỷ tỷ mặt đỏ bừng được hắn ôm trong lòng, cố nén lệ, hỏi ‘a tỷ ta thế nào? nàng…có sao không?”

Tiết Phong theo ánh mắt nhìn xuống, lỗ tai ửng hồng, trong lòng cảm thấy buồn bã. Hắn cố gắng thu hồi ánh mắt, không chút biểu cảm nói ‘quận  chúa không việc gì, chỉ là phát sốt”

Tiêu Minh Kiểu thở phào nhẹ nhõm, vội đỡ Tiêu Minh Yên lên lưng

Hành Cáp, đưa nàng về nhà. Trước khi đi, nàng nhìn Tiết Phong, khó có lúc nghiêm túc nói ‘đa tạ ngươi cứu a tỷ ta, mặt khác cũng làm phiền Thế tử nhất định phải giải thích rõ với Triệu Thừa An việc hôm nay”

Dù nàng chưa điều tra được rốt cuộc Triệu Thừa An và Khang Hoa quận chúa có quan hệ gì nhưng nếu a tỷ đã thích Triệu Thừa An thì nàng nàng tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội phụ nàng ấy

Tiêu Minh Yên hôn mê hai ngày một đêm mới tỉnh lại.

Thân thể của nàng trước giờ tươngđối kém, dù khi rơi xuống sơn nhai có Tiết Phong che chở, không bị thương ngoài da nghiêm trọng nhưng lần đầu gặp kinh hách lớn như vậy, sau lại bị đông lạnh cả đêm, đương nhiên không chịu nổi

Tiêu Minh Kiểu ngược lại không có chuyện gì, dù theo mọi người lục tìm trong núi cả đêm trong tiết trời giá rét nhưng thân thể của nàng vốn tốt, trở về uống chén canh gừng, ngủ vài giờ là khỏe lại. Nhưng vì lo lắng nên tâm tình của nàng không tốt, ỉu xìu nằm bên giường tỷ tỷ không chịu rời đi, trong đầu cũng không nhớ chuyện gì khác. Nàng mơ hồ cảm thấy như mình đã quên chuyện gì đó nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Minh Yên, nàng lại không có công phu để nghiền ngẫm. Cứ như vậy ở bên Tiêu Minh Yên suốt hai ngày

Tiêu Minh Yên vừa tỉnh dậy, thấy muội muội bên cạnh, nghi hoặc trừng mắt nhìn, hồi lâu mới nhớ ra chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê. Trong lòng trầm xuống, sau lại nghĩ dù thế nào mình cũng đã an toàn về nhà, nàng lại thấy thoải mái hơn. Nàng cố gắng nâng cánh tay không có chút khí lực, nhè nhàng vuốt ve mu bàn tay của muội muội

Tiêu Minh Kiểu vội hoàn hồn, nhìn nàng, liên tục hỏi ‘a tỷ, ngươi tỉnh? có muốn uống nước không? có đói bụng không? có nơi nào không thoải mái không?”

Tiêu Minh Yên ánh mắt nhu hòa, góc cạnh trong lòng cũng mềm đi, khẽ mở miệng, cảm giác cổ họng khô khốc như kim châm, gian nan nói ra một tiếng ‘nước’

“Được’Tiêu Minh Kiểu vội đi rót nước cho nàng uống

Uống nước xong, Tiêu Minh Yên khôi phục được chút khí lực, nói chuyện cũng không tốn quá nhiều sức, thấy muội muội thần sắc tiều tụy, đau lòng nắm tay nàng ‘ta ngủ một giấc, ngươi liền biến dạng”

“Nói bậy’ Tiêu Minh Kiểu hất cằm ‘ta mới không xấu đâu, phụ vương nói ta vĩnh viễn xinh đẹp, dù đế tám chín mươi tuổi vẫn là một nhành hoa trong phủ chúng ta”

‘Nhành hoa trong phủ chúng ta?’ Tiêu Minh Yên nhịn không được cười thành tiếng ‘khi đó ngươi đã sớm xuất giá”

Tỷ tỷ đã tỉnh,tâm tình Tiêu Minh Kiểu cũng tốt hơn, ưỡn ngực nói “vì để bảo trụ địa vị một nhành hoa trong phủ, ta sẽ không thành thân”

“Thật không gả? gặp được lang quân tốt nhất trên đời cũng không gả?”

“Không gả!”

Hai tỷ muội đang đùa giỡn thì Phúc vương đến, thấy đại nữ nhi đã tỉnh, béo mỹ nam trung niên liền vui vẻ nói‘có ai không? mau đi làm ít cháo gà xé sợi mang đến, Minh Yên thích ăn món này, cũng phải chuẩn bị nước nóng nữa, nằm lâu như thế chắc chắn là không thoải mái”

Tiểu mập mạp cũng đi cùng hắn, vội chạy đến bên giường, nhón chân hôn Tiêu Minh Yên một cái, bi bô nói ‘Đại cô cô, ngươi tỉnh nha, Chu Chu rất lo cho ngươi, lo tới mức thịt khô cũng ăn không vô”

Tiêu Minh Yên càng thêm vui vẻ, nắm bàn tay mềm mại của hắn, ôn nhu nói ‘vậy giờ Đại cô cô đã tỉnh,Thuyền nhi có thể yên tâm ăn rồi, lát nữa ta bảo phòng bếp đưa thêm cho ngươi mấy khối được không?”

Hai mắt tiểu mập mạp sáng lên, lại hôn nàng hai cái ‘Đại cô cô tôt nhất, Chu Chu yêu Đại cô cô nhất”

“Tiểu không có lương tâm , buổi sáng vừa mới nói yêu nhất tiểu cô cô nha’Tiêu Minh Kiểu bất mãn nhéo hắn một cái, chọc cho tiểu mập mạp cười thành tiếng, lúc thì bảo ‘tiểu cô cô xấu xa” khi thì nịnh nọt ‘tiểu cô cô tốt nhất”

Không khí ngộ ngạt trong phủ lại được thay bằng tiếng cười nói, Phúc vương nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, cười đến mắt híp lại thành một đường, không nhìn ra bộ dáng mấy ngày trước đã khóc đến sưng mắt. Hắn vừa định nói chuyện liền có nha hoàn bên ngoài đến báo có Gia Nhu công  chúa đến

Tiêu Minh Yên kinh ngạc “Gia Nhu muội muội? nàng sao lại đến đây?”

Long Đức đế có sáu nam năm nữ, Gia Nhu công chúa là nữ nhi thứ tư của hắn, do Diệp thục phi sinh ra. Diệp thục phi đã thất sủng nhiều năm nên Gia Nhu cũng không được đế vương yêu thích nhưng vì Diệp thục phi xuất thân cao quý, bản thân cũng an phận nên địa vị của hai mẹ con nàng ở trong cung cũng khá vững chắc.

Gia Nhu công chúa cao ngạo ngang ngược, cùng là tiểu bá vương như Tiêu Minh Kiểu nên hai người không hợp nhau, càng không thích nàng là công chúa chính thống lại không được sủng ái bằng Tiêu Minh Yên nên bình thường không có lui tới với hai tỷ muội Tiêu Minh Kiểu, nàng đột nhiên tới cửa nên mới khiến tiêu Minh Yên cảm thấy kỳ lạ

Điều làm cho Tiêu Minh Yên thấy ngạc nhiên hơn là sau khi Phúc vương và Tiêu Minh Kiểu nghe xong liền cùng nhíu mày, vẻ mặt phẫn nộ

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng dịu dàng hỏi nhưng trong lòng lại thấy bất an mãnh liệt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện