Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 13


trước sau

13

 

Tiêu Minh Kiểu nghe mà có chút ngoài ý muốn, vì dù sao chuyện của a tỷ nàng và Tiết Phong đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng lại. Vệ Cảnh cả ngày không ra khỏi cửa, không có bằng hữu lui tới, không biết tin tức bên ngoài cũng rất bình thường

Nàng ỉu xìu, thở dài đáp ‘không được tốt lắm, rất phiền”

“Rất phiền ! Rất phiền ! Kiểu Kiểu rất phiền !”

Nhìn tiểu bát ca đột nhiên vỗ cánh trong lồng, miệng không ngừng nói, Tiêu Minh Kiểu trừng mắt ‘ngươi mới phiền”

‘Ngươi phiền, ngươi phiền, là ngươi phiền”

“Tiểu Chân Giò, ngươi muốn tạo phản sao?” Tiêu Minh Kiểu tức giận cười, đưa tay gõ gõ lồng tre, nhe răng uy hiếp ‘có tin ta hầm ngươi làm canh uống không?”

Tiểu bát cao chấn kinh ,run run cái đầu nhỏ, đứng yên, nịnh nọt gọi ‘Kiểu Kiểu tiên nữ xinh đẹp nhất”

Vệ Cảnh sững sờ, sau đó nhịn không được cười thành tiếng “Kiểu Kiểu tiên nữ?”

Tiếng cười của hắn thanh nhuận như suối lại trầm thấp, dễ nghe khiến cho lòng người vui vẻ. Quận chúa vốn da mặt dày lúc này lại có chút xấu hổ, khoát tay giải thích “đây không phải là ta dạy nó, là chất nhi Tiêu Lâm Chu của ta. Tiểu mập mạp kia thích gọi cô nương nhà người ta là tiểu tiên nữ, cũng không biết học được từ đâu”

Nếu Hành Cáp có mặt ở đây, nhất định sẽ cười lạnh trong lòng.Còn có thể là ai?không chịu gọi ngươi là tiểu tiên nữ, ngươi liền không chơi với người ta, không cho người ta ăn thịt khô.

Vệ Cảnh nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập vui vẻ “Kiểu Kiểu”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ: “A?”

“Kiểu Kiểu trăng sáng, là tiên nữ trên bầu trời, xưng hô này…”hai mắt của hắn sâu đến tựa như có thể hút người ta vào “thích hợp với quận chúa’

Tiêu Minh Kiểu hai mắt tỏa sáng, đưa tay vỗ mạnh vào vai hắn, vui vẻ nói “lời này có lý”

Sau này còn ai lấy chuyện này ra cười nàng, nàng có thể trả đũa lại rồi

Vệ Cảnh bị nàng vỗ vai một cái liền ngã xuống giường, thấy nàng không chút ngượng ngùng, á khẩu

“Xin lỗi, xin lỗi! Nhất thời cao hứng quên giảm nhẹ lực đạo’ Tiêu Minh Kiểu vội tiến lên đỡ hắn, cười hì hì nói ‘không sao chứ?có làm đau ngươi không?”

Dạ Ninh ở trong chỗ tối không biết nghĩ đếncái gì, nở nụ cười bỉ ổi

“Không có’ Vệ Cảnh khóe miệng co rút, hồi lâu mới phục hồi “quận chúa trong lòng còn phiền não?’

‘Chuyện kia…”Tiêu Minh Kiểu khoát tay ‘rất nhiều, có điều…”

“Ân?”

Có lẽ vì ở chung với hắn rất nhẹ nhàng, có lẽ vì nhìn hắn rất đáng tin nên Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi “nếu trong lòng ta hoài nghi một người nhưng lại không tìm được chứng cớ chứng minh nàng làm chuyện xấu thì phải làm sao?”

Vệ Cảnh “vậy thì thử hắn một lần”

Tiêu Minh Kiểu thở dài “người kia che giấu thật sâu, ta đã phái người thử nàng cũng điều tra người bên cạnh nàng nhưng không phát hiện được gì”

Vệ Cảnh nở nụ cười ‘quận chúa thử thế nào?”

“Chỉ nói bóng nói gió thôi”Tiêu Minh Kiểu gãi cằm thì thầm ‘thật ra ta muốn đánh nàng một trận, bức nàng nói thật nhưng có thể không có chứng cớ còn đánh lầm người…”

“Còn dễ dang bị người ta phản kích lại, đem làm đầu đề câu chuyện” Vệ Cảnh mỉm cười, sau đó nhắc nhở ‘mỗi người làm việc đều có động cơ của mình, quận chúa có biết động cơ để người kia làm chuyện xấu là gì không?”

Tiêu Minh Kiểu tức giận hừ một tiếng ‘biết rõ”

Tiết Phong có nói, ngày đó hắn bị người ta dẫn dụ tới vách núi kia, còn về sau hắn đột nhiên mất đi khí lực là vì trước đó hắc y nhân kia đã tung độc phấn khiến người ta toàn thân mềm nhũn lên người Tiêu Minh Yên. Kết hợp với việc hắc y nhân kia biết rõ dưới chân núi có tuần phòng can giác còn dám một mình một ngựa đến bắt người, lại không chọn nơi nguy hiểm mà chọn sườn núi không cao không thấp, dù té xuống cũng không chết người…Qua các manh mối đó cho thấy chủ mưu sau lưng muốn hủy đi sự trong sạch của tỷ tỷ nàng, khiến cho tỷ tỷ nàng không thể gả cho Triệu Thừa An. Mà động cơ, không phải vì đồ vô dụng Triệu Thừa An kia là kinh thành đệ nhất công tử sao?

“Nếu là thế, sao quận chúa không tận dụng động cơ này mà lập bẫy lừa hắn?’ Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên, mỉm cười “ người ở trước sự vật mình trăm đắng nghĩ cay đều muốn có được sẽ khó mà bình tĩnh như bình thường”

“Ngươi là nói…” Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, hồi lâu hai mắt sáng lên ‘ta biết nên làm gì rồi. Ta đi trước đây, sáng mai lại đến thăm ngươi. Tặng Chân Giò cho ngươi giải buồn, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nha” nói xong liền chạy đi như một cơn gió

Vệ Cảnh híp mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hồi lâu mới nhìn tiểu bát ca bị nàng hù dọa mà nãy giờ không dám lên tiếng ‘tiểu tiên nữ chủ nhân của ngươi…”

Tiểu bát ca liền chớp mắt nhìn hắn ‘xinh đẹp, thông minh, đệ nhất thiên hạ”

Vệ Cảnh nhịn không được, đưa tay xoa thái dương, khó có được lúc cười thật lòng thật ý

Đây là có kỳ chủ tất có kỳ điểu ah

Ban đêm, nhìn bên ngoài tối đen như mực, Tiêu Minh Kiểu hưng phấn trùm áo lông cáo thật dày, mang theo Hành Cáp lặng lẽ trốn đi từ hậu viện “thời điểm không sai biệt lắm, đi thôi”

Thu Linh đã chờ sẵn ở đó, khó có lúc hạ thấp phong tao mà không mặc phấn bào lại mặc áo choàng màu sắc tối, khoát tay gọi ‘Kiểu Kiểu, bên này”

Hai ngày nay thời tiết lạnh hơn, nhất là ban đêm, gió thổi qua như đao cắt. Tiêu Minh Kiểu sợ run cả người, cố gắng thụt đầu vào trong áo lông, chạy tới nói ‘biểu ca, đã chuẩn bị xong?”

“Đương nhiên, ta làm việc, ngươi không yên tâm sao?”Thu Linh cong mắt hoa đào cười đáp, sau đó quay sang chiếc xe ngựa đậu sau lưng, gọi “Lâm huynh, xuống cho Kiểu Kiểu xem một chút”

‘Được’ thanh âm ôn tồn tao nhã vang lên, một thanh niên dáng người thon dài, mặc áo bào xanh nhạt, nhanh nhẹn từ trong xe ngựa chui ra.

Quan sát hắn một hồi, Tiêu Minh Kiểu hài lòng cười, hai mắt tỏa sáng như đèn lồng nhỏ “hoàn mỹ, xuất phát”

Mọi người liền lên xe ngựa đi tới Hương Tuyết lâm ở thành đông

Hương Tuyết lâm là một rừng mai, vì đến mùa đông, bạch mai nở rộ khắp núi nên mới có cái tên tao nhã như thế. Nơi này vốn là sản nghiệp của Dương Thành hầu phủ, nhưng Triệu Thừa An nói cảnh đẹp như thế không nên một người độc chiếm mà để cho người trong thiên hạ cùng nhau thưởng thức, cho nên mấy năm trước đã hạ lệnh mở ra. Sau có nhiều văn nhân thi sĩ đến đây ngâm thi đối câu, cử hành yến hồi, dân chúng trong kinh thành thỉnh thoảng cũng đến đây thưởng mai du ngoạn. Hơn nữa nơi này vị trí hẻo lánh, hoa cỏ um tùm, là điểm hẹn hò tuyệt hảo đối với trai gái chung tình

Xe ngựa đi rất nhanh, chốc lát đã tới nơi

Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Tiêu Minh Kiểu trốn trong bóng tối, tay nắm thành quyền, hầm hừ. Không tin lần này không đắc thủ

Sắc trời đã tối, bóng đêm đậm đặc, bên trong mai lâm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh trăng như nước cùng hương hoa mai thoang thoảng

Thiếu nữ đội đấu lạp màu đen cẩn thận đi từng bước, dò tìm vị trí được viết trên giấy, tron đầu hiện lên tướng mạo và giọng nói của người viết thư, nàng nhịn không được mím môi cười, trên mặt không giấu được sự vui vẻ và chờ mong

“Quận chúa.”

Thanh âm

quen thuộc khiến Khang Hoa quận chúa ngừng chân hoàn hồn, nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh thon dài đang đứng quay lưng lại với mình ở cách đó không xa, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ ửng, tiến lên hai bước, thong dong cười nói ‘Hầu gia”

Thanh niên khẽ nghiêng người, ánh trăng mông lung rơi trên người hắn làm cả người hắn như phát quang. Trái tim Khang Hoa quận chúa càng đập mạnh hơn, nhịn không được tiến lại gần hắn ‘không biết đêm khuya, Hầu gia gọi ta tới đây là có chuyện gì…’

Còn chưa nói xong đã nghe thanh niên kia lạnh lùng nói ‘đừng tới đây”

Khang Hoa quận chúa ngừng chân, kinh ngạc ngẩng đầu lên “Hầu gia?”

Thanh niên đưa lưng về phía nàng, trầm mặc một lát, giống như là phẫn nộ lại như thất vọng hỏi “hắc y nhân bắt Minh Yên đi là ngươi sai sử?”

Khang Hoa cả kinh “Hầu gia, ngươi nói gì vậy? chuyện kia sao có thể là ta làm?’

“Ngươi không cần phủ nhận” ngữ khí thanh niên kia có vẻ kích động lại đau lòng “nếu không phải có chứng cớ xác thực, đêm nay ta đã không tìm ngươi. Ngươi…Cẩn Linh, ta vốn không nghĩ là ngươi, ngươi  xưa nay ôn nhu thiện lương, sao có thể…làm ra chuyện ác độc như thế?”

Ác độc? Hai chữ này như sấm sét bổ xuống khiến Khang Hoa quận chúa Tiêu Cẩn Linh đơ người. Nàng hoàn toàn không ngờ đêm nay ước hẹn lại như thế này cũng không nghĩ chuyện mình làm lại bại lộ trước mặt người trong lòng. Sao có thể chứ? rõ ràng nàng đã xử lý tất cả những người biết chuyện, cũng xóa toàn bộ dấu vết. Hầu gia…hắn sao lại biết?

Tiêu Cẩn Linh hoảng loạn lại sinh ra cảnh giác và hoài nghi nhưng nàng chưa kịp mở miệng, người kia đã lên tiếng “ta vốn cho rằng ngươi khác những nữ tử khác nhưng hôm nay…Cẩn Linh, ngươi có biết ngươi làm như thế, hại Minh Yên cũng là hại ta không? Minh Yên là ái nữ của Phúc vương, lại được bệ hạ sủng ái, dù xảy ra chuyện này, ta cũng không thể chủ động từ hôn. Ngươi…ngươi sao có thể để ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế”

Cho nên thực ra trong lòng hắn là muốn từ hôn với Tiêu Minh Yên?

Xem ra người này quả thật đối với mình có vài phần bất đồng, Tiêu Cẩn Linh cảm thấy vui mừng, nghĩ lại những lời hắn chủ yếu vẫn là lo lắng cho mình, trong lòng liền thấy chắc chắn hơn

“Hầu gia không cần sốt ruột,tình hình hiện tại của ngài thực ra cũng không phải khó giải quyết”

“Việc đã đến nước này, còn có biện pháp gì?” người kia hiển nhiên là rất bực bội, không đợi nàng nói xong đã khoát tay áo, mệt mỏi nói ‘ngươi đi đi, về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa”

“Hầu gia!” Tiêu Cẩn Linh rất sợ, ý nghĩ không thể để mất người này khiến nàng nhịn không được tiến lên kéo tay áo hắn, vô thức nói ‘ta làm như thế đều là vì ngươi nha. Ta…” chưa nói hết, nàng đột nhiên thấy có gì đó không đúng

Triệu Thừa An xưa nay ôn nhu có lễ, nói chuyện với người khác sẽ nhìn vào đối phương để bày tỏ sự tôn trọng, dù tức giận, hắn cũng sẽ không liên tục đưa lưng về phía mình. Tiêu Cẩn Linh sợ hãi, buông tay áo nam nhân kia ra, lui ra sau ‘ngươi không phải là Hầu gia, ngươi là ai?”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện