Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 14


trước sau

14

 

Không nghĩ tới Tiêu Cẩn Linh lại đột nhiên phát hiện không đúng, Tiêu Minh Kiểu ở trong chỗ tối biến sắc mặt, nhưng dù không có chứng cớ xác thực thì nhìn thần sắc cử chỉ vừa rồi của nàng cùng cái câu “ta làm như thế đều là vì ngươi” thì chân tướng đã rõ rành rành. Hắc y nhân bắt cóc a tỷ của nàng ở trước An Quốc tự chính là nàng ta

Vì một tên cặn bã không chung thỷ mà nàng ta lại nghĩ ra kế sách ác độc như vậy để đối phó với đường tỷ muội ruột thịt của mình. Nghĩ tối đây, lửa giận trong lòng Tiêu Minh Kiểu bùng lên, không né tránh nữa mà xông ra, quăng cho Tiêu Cẩn Linh một cái tát “tiện nhân”

Người bình thường sao có thể chịu nổi lực đạo của nàng, Tiêu Cẩn Linh cảm thấy đầu ong lên, gò má đau xót kịch liệt, chưa kịp phản ứng thì người đã ngã xuống đất.

Chắc chắn rất đau nha. Thu Linh nuốt nước bọt, tránh sang bên cạnh hai bước, miệng nói ‘hắn là a? đương nhiên không phải là Triệu Thừa An mà quận chúa muốn gặp rồi. Đến, Lâm huynh, mau chính thức gặp mặt Khang Hoa quận chúa đi”

‘Dạ” nam nhân đứng dưới gốc mai liền thu hồi khí chân công tử tao nhã, xoay người cười hì hì với Tiêu Cẩn Linh ‘tại hạ Lâm Tiêu gặp qua Khang Hoa quận chúa”

Đó là một gương mặt cực kỳ bình thường, không được nửa phần tuấn lãng của Triệu Thừa An mà giọng nói cũng không giống

Bị cái tát của Tiêu Minh Kiểu làm cho đầu óc chấn động, Tiêu Cẩn Linh sững sờ cả người nhìn Lâm Tiêu, sắc mặt trắng bệch. Nàng đã bị lừa. Triệu Thừa An hoàn toàn không có hẹn nàng, là Tiêu Minh Kiểu, nàng ta dùng Triệu Thừa An để cố ý lừa nàng, còn về nguyên nhân…

Tiêu Cẩn Linh tuổi không lớn nhưng lòng dạ sâu hơn người bình thường, đã làm việc thì một giọt nước cũng không lọt , ngay cả người của Long Đức đế phái đi cũng không tra được nàng là chủ mưu phía sau. Cho nên dù lúc này rất chật vật, đầu đau nhức vô cùng nhưng nàng vẫn cố trấn tĩnh lại

Tiêu Minh Kiểu biết hắc y nhân kia là do nàng phái đi nhưng với tính tình của tiểu nha đầu này, nếu có chứng cớ chứng minh nàng là chủ mưu phía sau, đã sớm quang minh chính đại cầm thánh chỉ đánh tới cửa, đâu có hao tâm tổn sức mà lập bẫy gài nàng, còn đặc biệt tìm người giả trang Triệu Thừa An để dò hỏi nàng. Nàng ta chỉ hoài nghi mà không có chứng cớ

Tiêu Cẩn Linh nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù không biết vì sao chuyện của nàng và Triệu Thừa An bị tiết lộ ra ngoài, Tiêu Minh Kiểu vì sao không có chứng cớ cũng dám khẳng định chuyện này là nàng làm nhưng nếu bọn họ đã không có chứng cớ xác thực, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận tội danh này, nếu không…

Trong đầu hiện lên vẻ mặt uy nghiêm của Long Đức đế và bộ dáng hung ác như con thú nhỏ của Tiêu Minh Kiểu, Tiêu Cẩn Linh đáy mắt trầm, đưa tay che khuôn mặt nóng rát, vừa sợ vừa giận, khóc nói ‘An Nhạc muội muội, vô duyên vô cớ vì sao ngươi lại đánh người?”

Vì ngươi thiếu đánh ah. Hành Cáp nhàn nhạt liếc nhìn cô nương bình thường không tìm đường chết vừa làm liền gây ra chuyện động trời

“Chớ giả bộ với ta” Tiêu Minh Kiểu cười lạnh ‘có gan tìm người tổn hại trong sạch của tỷ tỷ ta lại không có gan thừa nhận sao?”

“Ta không rõ ngươi đang nói cái gì” Tiêu Cẩn Linh nén chịu cảm giác choáng váng, cố gắng ngồi dậy ‘muội muội sao có thể ngậm máu phun người”

Nàng ta tướng mạo xinh đẹp nhu hòa, lúc này khuôn mặt sưng đỏ, hai mắt rưn rưng, bộ dáng bất lực nhìn rất điềm đạm đáng yêu, vô tội cực kỳ. Trước kia Tiêu Minh Kiểu cảm thấy đường tỷ này bộ dáng ôn nhu nhìn rất thuận mắt nhưng hôm nay lại chỉ thấy phẫn nộ và chán ghét. Thấy nàng ta còn giả vờ ngây ngốc, nàng tức đến muốn giết người như cũng biết mình khi nóng giận ra tay nặng thế nào mà Tiêu Cẩn Linh dù không được sủng ái thì cũng là quận chúa, mình không thể đánh nàng tàn phế, chỉ có thể nhịn lại xúc động, nắm tóc nàng ta “ngậm máu phun người? người vừa mở miệng liền gọi Hầu gia thân mật như thế không phải là ngươi?người làm tất cả mọi chuyện vì tên khốn kiếp Triệu Thừa An kia không phải là ngươi?”

“Ta thật không biết ngươi đang nói gì” Tiêu Cẩn Linh đau đến mắt nổ đom đóm, vừa giãy dụa vừa gọi nha hoàn và phu xe của mình nhưng bọn họ đã sớm bị người của Thu Linh trói lại. Trong lòng nàng trầm xuống, lại nhìn thấy ánh mắt kinh người của Tiêu Minh Kiểu, đành nhịn đau, cố gắng giải thích ‘ta thật không có. An Nhạc muội muội, ta làm sao có thể làm chuyện như vậy với An Vinh muội muội. Chúng ta là người nhà ah. Còn Triệu hầu gia, ta và hắn không quen thân, sao có thể gọi thân mật như thế, nhất định là có hiểu lầm gì rồi. Ngươi trước…buông ta ra, chúng ta từ từ nói cho rõ”

Thu Linh chậc một tiếng “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, quận chúa thật khí phách nha. Có điều nhân chứng vật chứng đủ cả, ngươi nói lời này là xem chúng ta là kẻ ngốc sao?”

Lâm Tiêu giơ tay nhấc chân phong lưu tao nhã cũng cười nhạo ‘đúng vậy, tại hạ ăn mặc y như Triệu hầu gia ngày thường, không phải vừa rồi quận chúa rất thích sao? còn đưa tay kéo ta đó nha”

“Còn có là thư hẹn ước với ngươi nữa, đều do Triệu Thừa An tự tay viết, nội dung cực kỳ ái muội, nếu hắn và ngươi không quen, mắc gì ngươi nửa đêm đến đây gặp mặt?” Tiêu Minh Kiểu gằn giọng nói, quay đầu ra lệnh cho Hành Cáp “lục soát người nàng’

Hành Cáp gật đầu, rất nhanh đã tìm được lá thư trong tay áo của Tiêu Cẩn Linh. Không ai ngờ được lá thư này không phải do Thu Linh tìm người bắt chước nét chữ của Triệu Thừa An mà chính Tiêu Cẩn LInh tự mình ước hẹn thời gian và địa điểm

‘Ta căn bản không biết các ngươi đang nói gì” Tiêu Cẩn Linh vừa khóc vừa thầm thấy may mắn vì mình đã giấu kín mọi chuyện ‘ta không phải tới gặp mặt Triệu hầu gia mà là có hẹn với biểu ca của ta là Bình Dương hầu Lưu Hoài ”

Dù thế nào cũng không thể để người ta móc nối nàng với Triệu Thừa An cùng một chỗ, nếu không dù không có chứng cớ thì nàng cũng bị hiềm nghi, không thể rửa sạch, đến lúc đó không chỉ danh tiếng bị tổn hại mà còn chọc cho Long Đức đế chán ghét, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Suy cho cùng từ đầu đến cuối nàng chỉ gọi người kia là Hầu gia, cũng không có gọi tên Triệu Thừa An, mà biểu ca Lưu Hoài của nàng cũng là Hầu gia, nàng có thể đưa hắn ra làm bia. Huống chi Lưu Hoài cũng là văn nhân, bình thường cũng

hay mặc bạch y, nàng không nhận người này ăn mặc giống Triệu Thừa An thì bọn họ có thể làm gì nàng? Còn đoạn đối thoại vừa rồi…một câu “ta làm tất cả cũng vì ngươi’ cũng không chứng tỏ được cái gì. Dù Tiêu Minh Kiểu vạch trần sự việc thì đã làm sao? nàng ta có thể đánh chết mình sao? Nghĩ vậy, Tiêu Cẩn Linh liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Cẩn Linh che gò má sưng cao, nhìn Tiêu Minh Kiểu, cực kỳ ủy khuất, khóc nói ‘mà An Nhạc ngươi, muộn như vậy lại cùng nhiều người xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cố ý gài bẫy để hãm hại ta?”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ nàng giảo họa như thế, còn dám trả đùa, liền giận dữ nói ‘ngươi cho rằng không có chứng cớ, ta không thể làm gì ngươi đúng không? ta nói cho ngươi biết…” nói xong liền quăng cho Tiêu Cẩn Linh một cái tát

Nhưng còn chưa đụng tới mặt nàng ta thì cách không xa truyền đến thanh âm nhu mì như đang làm nũng ‘Kiểu Kiểu, dừng ta”

Tiêu Minh Yên đến. Không ai biết nàng đi theo lúc nàng nhưng khi Tiêu Minh Kiểu lấy lại tinh thần thì Tiêu Minh Yên đã đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Linh, tát cho nàng ta một cái thật vang dội

“Ngươi muốn gả cho Triệu Thừa An là sao?” đáng xong, nàng rút khăn ra lau tay, rồi mỉm cười  với Tiêu Cẩn Linh, chậm rãi nói ‘thật xấu hổ, có ta ở đây, đời này e là ngươi gả không thành” nói xong liền nắm bàn tay nhỏ bé của muội muội nhà mình lên xe ngựa về nhà, không nói thêm nửa lời với Tiêu Cẩn Linh cũng không thèm quay đầu nhìn lại

‘A tỷ đến khi nào?” trên đường trở về, Tiêu Minh Kiểu thu liễm lửa giận, có chút thấp thỏm hỏi tỷ tỷ

“Trễ hơn ngươi một chút”

Tiêu Minh Yên nhắm mắt dựa vào thành xe, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì.Tiêu Minh Kiểu nghẹn hồi lâu, lại hỏi ‘vậy sao a tỷ biết kế hoạch của chúng ta?”

Tiêu Minh Yên mở mắt nhìn nàng “người quản gia, tin tức lúc nào cũng nhiều hơn người bình thường một chút”

‘Vậy những lời đồn đãi bên ngoài, ngươi cũng đã sớm biết?” Tiêu Minh Kiểu buồn bực nhăn mũi “ta rõ ràng đã dặn bọn họ không được phép nói với ngươi”

Tiêu Minh Yên trầm mặc một lát, ánh mắt phức tạp mà bất đắc dĩ cười một cái ‘chuyện đã xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ biết’

Biết trong lòng tỷ tỷ không có bình tĩnh như bên ngoài, Tiêu Minh Kiểu liền dựa đầu lên vai nàng, hỏi ‘vậy sao ngươi không nói sớm? làm ta nghẹn thật vất vả”

Tiểu cô nương gương mặt tròn trịa, hai mắt cũng tròn, nhìn rất ngây thơ, không hề có nửa điểm hung tàn như vừa rồi. Tiêu Minh Yên nhìn nàng một hồi mới đưa tay nhéo mặt nàng, rũ mi, cười nói ‘đây không phải là muốn rèn luyện tính kiên nhẫn cho ngươi sao?”

Rõ ràng là sợ nàng và phụ vương lo lắng mà thôi. Tiêu Minh Kiểu cọ cọ lên vai tỷ tỷ, cuối cùng cũng nở nụ cười ‘a tỷ không thành thật nhưng ta là một muội muội tốt, sẽ không trách ngươi’

Bầu không khí ngột ngạt trong xe ngựa dần tan biến, hai tỷ muội còn cười đùa vài câu

Hồi lâu, Tiêu Minh Kiểu mới ngẩng đầu hỏi ‘vậy chuyện này, a tỷ tính xử lý thế nào?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện