Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 16


trước sau

16

 

“Mau nếm thử cái này, nhìn cũng không tệ lắm?”

“Ăn ngon không? cảm thấy thế nào?’

“Ăn nhiều một chút đi, ngươi ăn ít quá, khó trách gầy như vậy”

“Thịt, thịt. Không cần chờ tới dùng bữa nha, ăn chút thịt đi, khối này lớn, ăn ngon”

Nhìn Tiêu Minh Kiểu không ngừng gặp thức ăn cho Vệ Cảnh, Dạ Kiểu núp trong chỗ tối, trong lòng chua xót cực kỳ. Thế tử vốn thích yên tĩnh, không thích nhất người ta nói nhiều, bình thườn mình nói thêm vài câu đã ghét bỏ mình nói nhiều nhưng đối với vị tiểu quận chúa như chim sẻ này lại khác, không chỉ không mất kiên nhẫn đuổi nàng đi mà còn mỉm cười, nàng gắp cái gì là ăn cái đó, ngoan ngoãn y như….Cũng là lời nói mà sao khác biệt như thế?

Cũng yên lặng thầm oán như hắn còn có Hành Cáp đứng sau Tiêu Minh Kiểu, nàng không ghen tỵ cho mình mà mặc niệm thay Thu Linh: Vệ thế tử ăn rất cao hứng, e là biểu thiếu gia không giữ được đầu bếp mới nhà mình rồi.

Tiêu Minh Kiểu và Vệ Cảnh không biết hai người đang nghĩ gì. Một người gắp, một người ăn, vô cùng hài hòa.

Vì thể chất không tốt nên có rất nhiều thứ Vệ Cảnh không thể ăn, tuy viên thuốc màu đỏ kia có thể bảo vệ tâm mạch của hắn trong một khoản thời gian, làm cho bệnh tình của hắn không chuyển biến xấu tới mức suy kiệt mà chết nhưng cũng chỉ gian nan bảo vệ được tính mạng mà thôi, không thể tiêu trừ chứng bệnh hắn mắc phải từ trong bụng mẹ. Cũng vì dưỡng bệnh nên nhiều năm qua hắn chỉ ăn cố định vài loại thức ăn, hiếm khi nếm thử món mới, tuy nhiên ai lại không thích ăn ngon chứ. Cho nên Vệ Cảnh cũng không khách khí, bữa cơm này ăn vô cùng cao hứng

Tiêu Minh Kiểu thấy vậy rất vui, sau khi ăn xong đắc ý nói với hắn “có phải ăn ngon hơn những thứ ngươi bình thường ăn đúng không?”

Ăn no, Vệ Cảnh không muốn nhúc nhích, miễn cưỡng dựa bên giường, mỉm cười nhìn nàng ‘không phải vậy”

Vệ Cảnh nhắm mắt mỉm cười, hồi lâu mới chậm rãi nói ‘không phải là ngon hơn những món bình thường ta vẫn ăn mà là ngon hơn tất cả những món ta đã nếm qua từ trước tới giờ”

“Ngươi…” Tiêu Minh Kiểu hiểu ra, bất mãn hét lớn “ta hảo tâm mời ngươi ăn món ngon, ngươi lại trêu cợt ta. Vệ Dập Chi, ngươi xấu xa”

Dập Chi là tên tự của Vệ Cảnh, đọc nghe như một con, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy đùa rất thú vị nên luôn cố ý gọi hắn như vậy

Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cái này gì đáng ngạc nhiên? nhìn Hành Cáp đờ đẫn liếc nhìn tiểu quận chúa nhà mình, Dạ Ninh ở trong chỗ tối lắc đầu cảm thán:đây mới là tiểu quận chúa bản tính ngây thơ hắn biết ah

“Nhất thời cao hứng nên nhịn không được muốn đùa với quận chúa một chút. Là ta không tốt, quận chúa đừng tức giận” Vệ Cảnh miệng nói xin lỗi nhưng trong mắt tràn ngập ý cười. Không đợi Tiêu Minh Kiểu có phản ứng đã áy náy cười nói với nàng ‘không đúng, quận chúa khoan dung độ lượng, lòng dạ rộng lớn sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận với ta chứ, ta không nên hỏi thế”

Tiêu Minh Kiểu vốn định làm ra vẻ tức giận dọa hắn, lại đổi thành “không phải ah. Ta sao có thể hẹp hòi như thế, giữa bằng hữu nói giỡn một chút là bình thường. Ngươi, sau này không được nói vậy nữa, nếu không ta sẽ tức giận”

Nhìn tiểu cô nương nói xong thì rụt đầu lại cười trộm hai tiếng, mắt quả hạnh híp lại thành khe hở, đuôi vểnh lên trời. Vệ Cảnh khóe miệng cong lên, trong lòng có chút ngứa ngáy khó hiểu, đang muốn nói gì đó, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai thê lương “cứu mạng ah, giết người rồi”

Tiêu Minh Kiểu sau khi hoàn hồn liền gấp rút kéo Hành Cáp chạy ra ngoài, vừa thấy, phát hiện người kêu cứu không phải ai khác mà là tiểu bát ca Chân Giò ở trong lồng. Cũng không biết tiểu gia hỏa này bị cái gì mà điên cuồng đập cánh, lông vũ bay tán loạn, miệng không ngừng kêu cứu mạng, bộ dáng hoảng sợ

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, vội chạy tới “tiểu ngốc điểu này, kêu bậy bạ cái gì”

Lời còn chưa dứt, Hành Cáp bên cạnh nàng đã chớp động thân mình, nhanh chớp vọt về phía tường rào nơi cửa viện, lát sau quay lại, trong tay có thêm một nam hài tầm sáu bảy tuổi mà trong tay nàm hài kia là một cây cung

Tiêu Minh Kiểu vừa thấy cây cung lại thấy hai hòn đá nhỏ dưới lồng chim, có gì mà không hiểu. Nàng tức giận cười, xác định Chân Giò chỉ bị kinh hãi chứ không bị thương liền quay đầu nhìn nam hài trong tay Hành Cáp đang không ngừng giãy dụa hô cứu mạng, cướp lấy cây cung trong tay hắn, hỏi “vừa rồi là ngươi dùng cây cung này đánh Chân Giò?”

Nam hài này là thứ tử của Định Quốc công mà Tiêu Minh Kiểu đã từng gặp mặt một lần. Hắn lớn lên giống mẫu thân, khuôn mặt tuyết trắng, hai mắt tròn xoe, phấn điêu ngọc mài rất đáng yêu nhưng lại bị vẻ mặt kiêu căng tùy hứng phá hỏng.

“Trả lại cho ta, đó là cung của ta. Ngươi trả lại cho ta’ làm chuyện xấu còn bị bắt tại trận nhưng nam hài này chỉ có chút bối rối chứ không sợ hãi, có lẽ ỷ Định Quốc công sủng hắn, nơi này lại là nhà của hắn nên mới không sợ

“Trả lại cho ngươi?” Tiêu Minh Kiểu nhìn cây cung được chế tác tinh xảo “có thể, chỉ cần ngươi thành thật khai báo vì sao dùng cái này đánh Chân Giò?”

Vệ Lưu biết Tiêu Minh Kiểu là quận chúa, Định Quốc công và Nguyệt di nương mẹ đẻ của hắn đều cảnh cáo hắn không được trêu chọc nàng nhưng hắn căn bản không để lời này trong lòng, lại thấy Tiêu Minh Kiểu không có vẻ tức giận nên không sợ nàng

“Ta không có đánh nó, con mắt nào của ngươi thấy ta đánh nó”

“”A Lưu, không được vô lễ với quận chúa” Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Vệ Cảnh, Tiêu Minh Kiểu sững sờ quay đầu nhìn lại

Hắn yếu ớt khoác áo choàng màu đen đứng bên cửa, thân thể dựa vào cửa, xem ra có chút suy yếu nhưng vì hắn quá tuấn lãng nên dù bệnh vẫn nhìn rất đẹp mắt

“Ngươi…sao ngươi lại xuống giường?” từ lúc Tiêu Minh Kiểu quen biết Vệ Cảnh, đây

là lần đầu tiên thấy hắn đứng lên, vừa kinh ngạc lại tức giận, vội đi về phía nam nhân nhìn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào ‘mau vào đi, bên ngoài rất lạnh, nếu bị đông lạnh thì phải làm sao?”

Khi đến gần hắn, nàng mới phát hiện tuy hắn rất gầy nhưng dáng người thon dài, nàng đứng thẳng người cũng chỉ đến bả vai hắn. Tiêu Minh Kiểu kinh ngạc trợn mắt, vừa muốn nói gì đã nghe hắn  nói ‘quận chúa đừng lo lắng, mấy ngày nay ta thấy tốt lên rất nhiều, đi hai bước cũng không đáng ngại”

“Thật không?”Tiêu Minh Kiểu không tin tưởng lắm, lại thấy thân mình hắn lung lay, tưởng hắn muốn ngã xuống, vội tiến lên đỡ hắn “ta đỡ ngươi về phòng, có chuyện gì chúng ta vào trong nhà rồi nó

Ánh mắt của Vệ Cảnh rơi trên bàn tay bé nhỏ của nàng đang đặt trên tay mình rồi nhanh chóng dời đi ‘vậy…làm phiền quận chúa”

Đỡ Vệ Cảnh vào nhà ngồi xong, Tiêu Minh Kiểu mới quay đầu nhìn Vệ Lưu bị Hành Cáp mang vào phòng “tiểu tử, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Mau thành thật khai báo vì sao đánh Chân Giò, nếu không ta sẽ đánh ngươi”

Bị người ta nắm lấy,Vệ Lưu rất khó chịu nhưng làm thế nào cũng không thoát được, trong lòng vừa phẫn nộ vừa ủy khuất, lại nghe Tiêu Minh Kiểu uy hiếp, tính tình đại gia bộc phát, không thèm nghĩ nhiều, rống lên “ta đánh nó thì thế nào? một con chim đen thui xấu xí mà thôi, ta muốn đánh thì đánh, ngươi quản làm gì?”

“A Lưu, không được vô lễ’ Vệ Cảnh nhíu mày, hiếm khi xụ mặt xuống, lại áy náy giải thích với Tiêu Minh Kiểu “có lẽ thấy Chân Giò thông minh đáng yêu, nên A Lưu từ chiều hôm qua thấy nó tới giờ đều nhớ mãi không quên. Lúc đầu hắn đã hỏi ta nhưng Chân Giò là do quận chúa giao cho ta chiếu cố, ta không dám tùy ý đưa nó ra ngoài nên không đồng ý. Cứ tưởng hài tử này đã hết hi vọng, không ngờ…Là ta không biết cách dạy đệ đệ, xin quận chúa trách phạt”

Còn chưa nói xong, A Lưu đã tức giận cắt ngang “ngươi câm miệng. Ai muốn ngươi dạy. Một con ma ốm sống không qua hai mươi lăm tuổi, dựa vào cái gì mà quản ta”

Một tiếng vang lớn dọa A Lưu giật bắn người, vội im miệng. Tiêu Minh Kiểu vỗ bàn đứng lên “Hành Cáp tỷ tỷ, cởi quần áo của hắn ra cho ta”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

A Lưu thấy nàng vẻ mặt giận dữ, không giống như nói giỡn, vừa kinh vừa sợ “ngươi muốn làm gì?”

Tiêu Minh Kiểu lắc lắc cây cung trong tay, nhìn chằm chằm đũng quần hắn, cười lạnh “ta là người công bằng nhất, ngươi đánh chim của ta, ta đương nhiên cũng muốn đánh lại”

Mọi người: “…”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện