Quận Chúa Thỉnh Tỉnh Táo

Chương 17


trước sau

17

 

Vệ Lưu dù mới sáu tuổi nhưng cũng là nam hài, Vệ Cảnh sao có thể để cho Tiêu Minh Kiểu tuột quần đánh vào chim hắn, vội khuyên nhủ hai câu mới khiến tiểu quận chúa nóng lên thì chuyện gì cũng dám làm thay đổi chủ ý

“Nể tình ngươi biện hộ cho hắn, không đánh chim thì không đánh, chuyển sang đánh đòn đi”

Phu thê Định Quốc công không có yêu thương trưởng tử Vệ Cảnh như lời đồn, Tiêu Minh Kiểu đã sớm nhìn ra nhưng nàng không ngờ Vệ Cảnh còn phải chịu cảnh một thứ xuất nho nhỏ lại dám hô to gọi nhỏ với hắn, mắng hắn là ma ốm. Nàng tức giận cực kỳ, Vệ Cảnh là người nàng bảo hộ, bọn họ lại dám bắt nàng hắn như thế.

Tiểu quận chúa trước giờ luôn bao che khuyết điểm liền quyết định giáo huận Vệ Lưu một chút, nói không xong đợi mọi người có phản ứng đã đưa tay vào hà bao đỏ thắm mà Tiêu Trường Quy mới làm cho nàng, lấy ra mất hạt châu nho nhỏ tròn vo, dùng cung tên kia bắn lên mông Vệ Lưu.

Hạt châu kia không biết làm bằng cái gì nhưng bắn vào mông lại rất đau. Vệ Lưu mới đầu còn chịu được nhưng thêm hai ba lần nữa thì nhịn không được mà khóc rống lên, còn hô to cứu mạng

“Kêu la cái gì, có kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi” thấy hắn khóc, Tiêu Minh Kiểu lại hà ilòng, giống ác bá chống nạnh, cười lạnh “đương nhiên dù có người tới, bọn họ cũng không dám ngăn ta. Cho nên ngươi muốn ta bỏ qua cho ngươi thì mau xin lỗi huynh trưởng của ngươi cùng Chân Giò, nếu không ta…”

Vừa thấy nàng lại cầm lấy cây cung, linh hồn nhỏ bé của Vệ Lưu đã bị dọa bay, vội hét lên ‘ta sai. A huynh, ta sai rồi. Chân Giò, ta sai rồi.Ô ô, ta không dám nữa, ngươi đừng đánh ta nữa, đau quá”

Trước giờ hắn chưa từng bị đau như thế

Tiêu Minh Kiểu từ trên cao nhìn xuống hắn ‘thật biết sai?”

Vệ Lưu hít mũi, gật đầu ‘thật, thật”

“Sau này còn dám bất kinh với huynh trưởng của ngươi nữa hay không?”

“Về sau còn dám hay không đối với ngươi a huynh bất kính?”

“Không dám! Cũng không dám nữa !”

“Rất tốt, nếu lại để ta thấy ngươi đối với huynh trưởng ngươi không biết lớn nhỏ, ta sẽ treo ngươi lên tàng cây, dùng cái này mà bắn ngươi suốt ba ngày, biết chưa?’

Vệ Lưu vừa khóc vừa gật đầu

Tiêu Minh Kiểu lúc này mới buông tha cho hắn, quay đầu nhìn Vệ Cảnh, thấy hắn nhìn mình thật sâu, không hề nhúc nhích, còn tưởng hắn lo lắng cho đệ đệ, liền đi đến nói nhỏ bên tai hắn “ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực, sẽ không tàn phế,cùng lắm là đau mấy ngày thôi, cho hắn chút giáo huấn”

Thằng nhãi này dù đáng giận nhưng dù sao cũng là hài tử, còn là người nhà của Vệ Cảnh, nàng không đến mức ra tay độc ác với hắn

Mùi hương thản nhiên cùng hơi thở ấm áp đánh tới khiến Vệ Cảnh cứng đờ, có cảm giác như bị phỏng. Nhất là tai phải cách nàng gần nhất như bị vật gì đó chạm vào, nháy mắt nóng lên. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, muốn nói đó lại lơ đãng nhìn thấy một đôi mắt vừa tròn vừa to, sáng như sao. Trong đó phản chiếu hình bóng một người. Người kia hình dáng gầy gò, sắc mặt yếu ớt. Là hắn

Trong lòng đột nhiên giống như bị vật gì đó cào nhẹ, vừa ngứa vừa tê, Vệ Cảnh cụp mi, cảm giác tai phải của mình lại nóng lên. Loại cảm giác này cực kỳ xa lạ, trước giờ hắn chưa từng trải qua, còn đang định cân nhắc thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn

“Quốc công gia, là thanh âm của tiểu thiếu gia, thực sự là hắn đang khóc. Ô ô, hắn nhất định là gặp chuyện không may rồi”

“Người tới đã xảy ra chuyện gì? Lưu nhi sao lại khóc thành cái dạng này?”

Đúng là Định Quốc công cùng Nguyệt di nương, mẹ đẻ của Vệ Lưu nghe tiếng khóc mà tìm tới

Vừa nhìn thấy chỗ dựa đến, Vệ Lưu mới rồi còn nhận sai liền bổ nhào vào lòng Định Quốc công cáo trạng trước ‘cha, bọn họ đánh ta, ta sắp bị đánh chết ah”

Tiêu Minh Kiểu tức giận cười lạnh, xem ra tiểu tử chết tiệt này còn chưa bị giáo huấn đủ

Nguyệt di nương nhào qua ôm lấy nhi tử khóc nức nở, miệng lầm bầm ‘tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, thỉnh cầu Thế tử là huynh trưởng bao dung nhiều hơn”

Tiểu Minh Kiểu nhịn không được tức giận nói “người là ta đánh, ngươi thỉnh cầu Vệ Cảnh làm gì?huống chi huynh trưởng nư cha, làm huynh trưởng quản giáo đệ đệ cũng là chuyện nên làm, sao vị di nương này dường như không hiểu đạo lý này, không trách tiểu thiếu gia không chút kính trọng huynh trưởng của mình, dám mắng hắn là ma ốm, còn nguyền rủa hắn sống không quá hai mươi lăm”

“Hồ nháo” Định Quốc công vừa nghe vậy liền nhíu mày khiển trách Vệ Lưu

Vệ Lưu không ngờ phụ thân không giúp mình mà còn trách cứ, cảm thấy ủy khuất, khóc càng lớn tiếng.

Định Quốc công trước giờ yêu thương tiểu nhi tử thấy hắn khóc đến khàn giọng, không khỏi đau lòng lại có Nguyệ t di nương ở bên giải vây, nói Vệ Lưu tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất định là nghe hạ nhân nói bậy bạ mới nói lung tung…Cho nên chỉ một lát hắn đã hoãn sắc mặt, quay đầu nói với Vệ Cảnh ‘Lưu nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt lời của hắn”

Thấy Vệ Cảnh rũ mi vâng dạ, bộ dáng như đã tập thành thói quen,Tiêu Minh Kiểu tức muốn nổ phổi. Đây là cha ruột của hắn sao?

Đúng lúc Vệ Lưu đột nhiên hét thẻm một tiếng, hóa ra là Nguyệt di nương không cẩn thận đụng trúng cái mông bị đánh sưng của hắn

Thấy Định Quốc công kiểm tra vết thương cho Vệ Lưu xong, sắc mặt không vui nhìn thoáng qua Vệ Cảnh, hiển nhiên là muốn trách hắn làm huynh trưởng lại tìm người ngoài hỗ trợ đánh đệ mình, tức thì lửa giận trong lòng Tiêu Minh Kiểu không nhịn được nữa

“Quốc công gia nhìn Vệ thế tử làm gì? người này không phải hắn bảo ta đánh. Ta đánh tiểu thiếu gia nhà ngươi là vì hắn dùng cây cung này bắn vào con chim của ta. Đó bảo bối của phụ vương ta, ta thấy Vệ Cảnh ngày thường nhàm chán mới mượn phụ vương cho hắn chơi mấy ngày nhưng tiểu tử này đòi không được liền muốn giết nó. Nếu không phải ta đúng lúc phát hiện được, Chân Giò đã đi tìm Diêm Vương gia. Hừ, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã độc ác như vậy, nếu kkhông phải Vệ Cảnh cầu tình cho hắn, ta vừa rồi không phải đánh mông hắn mà là…”

Vệ Cảnh đột nhiên hoa khan một tiếng, chặn lại lời nàng muốn nói

Định Quốc công không ngờ còn có chuyện như vậy, sắc mặt lập tức khó coi. Phúc vương yêu chim thành si, nếu Lưu nhi thật giết chết con chim kia, tên mập mạp chết bầm kia chắc chắn sẽ tới cửa náo loạn. Nhớ tới trước kia vì không cẩn thận mà giết chết một con chim của Phúc vương mà bị hắn oán hận suốt cả một năm, cuối cùng phải thỉnh cầu gia gia và nãi nãi cho một con giống như đức để bồi thường mới có thể thoát khỏi tên mập xúi quẩy kia. Định Quốc công thầm cảm thấy may mắt vì hôm nay con chim kia không bị gì cả

Vì không muốn chống lại Phúc vương, hơn nữa chuyện này là tiểu nhi tử

sai trước, Định Quốc công liền bảo Vệ Lưu nói xin lỗi, lại phạt hắn viết chữ mười tờ, xem như là cho Tiêu Minh Kiểu một cái công đạo rồi trầm mặc rời đi

Phạt nhu thế quá nhẹ, Vệ Lưu có thể nhớ kỹ sao? Tiêu Minh Kiểu bất mãn hừ một tiếng, lại nghĩ tới nhãi ranh kia lần trước làm hại Vệ Cảnh suýt chút nữa phát bệnh nặng mà chết, Định Quốc công chỉ phạt làm dáng một chút, trong lòng càng thấy bất bình. Nàng nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhướng mày hỏi ‘cha ngươi sao lại thiên vị như thế? Còn có nương ngươi, mấy ngày nay ta đến đều không thấy nàng qua thăm ngươi lần nào. Không phải ta nói nhưng mà bọn họ thực sự là cha mẹ ruột của ngươi sao?”

Vệ Cảnh sững sờ, cụp mắt xuống, giống như nói giỡn ‘cũng có thể là nhảy từ trong tảng đá ra”

Tiêu Minh Kiểu vui mừng ‘ngươi làm như ngươi là Tôn Ngộ Không không bằng”

Vệ Cảnh cũng mỉm cười, mặt không biến sắc đổi đề tài ‘chuyện hôm nay, đa tạ quận chúa”

“Cảm ơn ta cái gì?”

“Cảm ơn ngươi bảo vệ ta”

Hắn nói nghiêm túc, Tiêu Minh Kiểu không biết sao lại có chút thẹn thùng, cười ha ha nói ‘cái đó, không phải là đương nhiên sao”

Vệ Cảnh mỉm cười nhìn nàng, hai mắt sâu không thấy đáy

Nghĩ tới cha không thương mẹ không đau, đệ đệ thứ xuất cũng dám khi dễ hắn, trong lòng Tiêu Minh Kiểu nhũn ra, nhịn không được bổ sung ‘ta sẽ luôn che chở ngươi, có ta ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi”

Nàng nói nghiêm túc cực kỳ, còn nghiêm túc hơn lúc hắn nói cảm tạ. Vệ Cảnh nhìn nàng, trong lòng lại như bị vật gì đó cào nhẹ. Hắn cong môi cười, khẽ gật đầu ‘được”

Hành Cáp và Dạ Ninh đứng bên cạnh, có cảm giác không đúng chỗ nào đó

“Đúng rồi, vài ngày tới ta sẽ không có cách nào đến thăm ngươi, a tỷ ta gần đây tâm tình không tốt lắm, ta muốn đưa nàng đi chơi vài ngày để giải sầu”

Vệ Cảnh không hỏi nhiều, chỉ gật đầu cười nói ‘chơi cho vui nha”

Tiêu Minh Kiểu gật đầu, tán gẫu thêm vài câu liền đứng dậy cáo từ, vừa ra cửa thì thấy Định Quốc công phu nhân đến. Cho rằng nàng đến thăm Vệ Cảnh, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy rất vui,cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi nàng, nào ngờ vừa ra đến cửa viện đã nghe trong phòng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt. Nàng sững sờ, mấy ngày nay thân thể Vệ Cảnh đã kha hơn, không còn ho khan, sao đột nhiên lại ho lợi hại như thế?

Nàng cảm thấy không đúng liền kéo Hành Cáp quay trở lại, vừa tới cửa đã nghe Định Quốc công phu nhân tức giận nói ‘nói ngươi vài câu đã giả vờ hù người, ngươi là muốn đối nghịch với ta phải không?”

Tiêu Minh Kiểu nheo mắt, lửa giận trong lòng lại bùng lên. Nàng hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng, khoan thai đi vào

Định Quốc công phu nhân kinh ngạc, bối rối nhìn Tiêu Minh Kiểu, hồi lâu mới nói ‘quận, quận chúa sao lại quay trở lại”

“Vừa rồi đi quá nhanh nên quên mất một chuyện’ Tiêu Minh Kiểu cố nén giận, đi đến trước mặ Vệ Cảnh đang ho khan không ngừng, hỏi ‘sáng mai ta và a tỷ, biểu ca bọn họ đến thôn trang ở ngoại ô kinh thành chơi vài ngày, trong trang có hai suối nước nóng tự nhiên, nghe nói có tác dụng cường kiện thân thể, ngươi đi cùng chúng ta chứ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện